THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 317

xuống một chiếc ghế lưng thẳng. Anh nên tỏ ra mệt mỏi và chán nản vì
những sự kiện đã diễn ra ngày hôm qua.

“Đồ đạc của Derwatt thì sao?”

“Đồ đạc?”
“Va-li của anh ta chẳng hạn.”
Tom trả lời, “Tôi không hề biết anh ta ở đâu. Bernard cũng không, vì

tôi đã hỏi anh ta - sau khi chúng tôi… sau khi Derwatt chết”.

“Anh nghĩ là anh ta vứt đồ đạc của mình lại khách sạn à?”
“Không.” Tom lắc đầu. “Derwatt không như thế. Bernard nói rằng anh

ta nghĩ Derwatt hẳn đã tiêu hủy mọi dấu vết của bản thân, rời khỏi khách
sạn, và… À thì, làm sao người ta tiêu hủy một chiếc va-li nhỉ? Vứt đồ đạc
bên trong vào các thùng rác khác nhau hoặc cũng có thể là quẳng nguyên
va-li xuống sông. Chuyện đó khá dễ thực hiện ở Salzburg. Đặc biệt là nếu
Derwatt tiến hành nó trong đêm hôm trước, khi trời đã tối.”

Webster trầm ngâm. “Anh có nghĩ đến việc Bernard có khi lại trở lại

chính chỗ trong rừng và lao mình xuống từ chính vách đá đó không?”

“Có,” Tom nói, vì kỳ cục làm sao nhưng ý nghĩ đó cũng từng xuất

hiện trong đầu anh. “Nhưng tôi không thể quay lại đó vào sáng hôm qua.
Có lẽ tôi nên làm thế. Có lẽ tôi nên tìm kiếm thêm trên đường phố xem có
thấy Bernard không. Nhưng tôi cảm thấy là anh ta đã chết - bằng cách nào
đó, ở đâu đó, và vì thế tôi không hề đi tìm anh ta.”

“Nhưng theo những gì tôi vừa nghe thì Bernard Tufts có thể vẫn còn

sống.”

“Đúng là như thế.”

“Anh ta có đủ tiền chứ?”
“Tôi không nghĩ vậy. Tôi đã đề nghị cho anh ta vay một ít tiền - ba

ngày trước - nhưng anh ta đã từ chối.”

“Derwatt đã tâm sự gì với anh về sự biến mất của ông Murchison?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.