THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 57

nhưng tôi đã bảo với Derwatt là tôi nghĩ có khả năng anh ta quên mất một,
hai bức tranh sơn dầu của mình, một bức vô danh mà anh ta đã vẽ cách đây
vài năm.”

Tom cau mày như thể anh không đồng ý với điều đó, đúng là thế thật.

Kể cả một họa sĩ có không đặt tên cho bức tranh của mình đi nữa thì anh ta
cũng phải nhớ bức tranh đó, Tom nghĩ, thậm chí có khi còn nhớ cả một bức
phác thảo ấy chứ. Nhưng anh vẫn để ông Murchison tiếp tục nói.

“Còn nữa, tôi không thích mấy người ở Buckmaster Gallery lắm.

Jeffrey Constant. Và nhà báo Edmund Banbury, người rõ ràng là bạn thân
của Constant. Tôi nhận thấy họ là bạn thân của Derwatt. Ở Long Island nơi
tôi sống có bán tờ The Listenter, Arts Review và cả tờ Sundays Times. Tôi
cũng thường thấy các bài báo của Banbury, rất hay kèm quảng cáo cho
tranh Derwatt, đấy là nếu bài báo đó không dành riêng để tán tụng một bức
tranh Derwatt. Và anh biết tôi chợt nghĩ gì không?”

“Gì vậy?” Tom hỏi.
“Rằng… chỉ là biết đâu chính Constant và Banbury là người dàn xếp

vài bức tranh giả mạo để bán nhiều tranh Derwatt hơn số tranh Derwatt có
thể sản xuất ra. Tôi không dám nói là Derwatt cũng nhúng tay vào chuyện
đó. Nhung không phải sẽ buồn cười lắm sao nếu Derwatt đãng trí đến mức
anh ta thậm chí không thể nhớ được mình đã vẽ bao nhiêu bức tranh?” Ông
Murchison cười lớn.

Buồn cười thật, Tom cho là vậy, nhưng chẳng có gì đáng cười hết.

Không buồn cười bằng sự thật đâu, ông Murchison. Tom mỉm cười. “Vậy
là ngày mai ông sẽ cho chuyên gia xem bức tranh của mình à?”

“Lên gác xem nó luôn bây giờ đi!”
Tom cố gắng giành trả tiền nhưng ông Murchison khăng khăng đòi ký

hóa đơn.

Anh cùng ông ta đi vào thang máy. Ông Murchison cất bức tranh trong

một góc tủ đồ, vẫn được bọc lại hệt như Ed đã bọc nó chiều hôm ấy. Tom
nhìn nó đầy hứng thú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.