THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 59

gọi điện cho Reeves Minot ở Hamburg. Cuộc điện thoại này mất gần nửa
tiếng đồng hồ.

Reeves không có mặt, một người đàn ông đặc giọng Đức nói.

Tom quyết định cứ liều thử xem vì anh đã chán ngấy Reeves rồi, và

hỏi, “Tom Ripley đây. Reeves có tin nhắn nào cho tôi không?”.

“Có. Tin nhắn vào thứ Tư. Ngày mai Bá tước sẽ đến Milan. Ngày mai

anh có thể tới Milan không?”

“Không, ngày mai tôi không thể tới Milan được. Es tut mir leid.”

*

Tom chưa muốn báo cho gã này biết, bất kể gã là ai đi nữa, chuyện Bá tước
đã nhận được lời mời tới thăm anh lần tới ông ta đến Pháp rồi. Reeves
không thể kỳ vọng anh lúc nào cũng bỏ hết tất cả mọi chuyện trong tay
được - Tom đã làm vậy hai lần - bay tới Hamburg hoặc Rome (dù đúng là
anh cũng rất thích đi du lịch một chút), giả vờ vô tình có mặt ở mấy thành
phố đó, và mời “vật chủ”, như Tom vẫn luôn nghĩ về những người mang
đồ, tới nhà của mình ở Villeperce.

“Tôi nghĩ cũng chẳng có gì quá phức tạp hết,” Tom nói. “Anh có thể

cho tôi biết địa chỉ của Bá tước ở Milan không?”

“Grand Hotel,” giọng cộc cằn đáp.
“Anh có thể báo với Reeves là tôi sẽ gọi lại, chắc là ngày mai. Tôi có

thể liên lạc với anh ta ở đâu?”

“Sáng mai tại Grand Hotel ở Milan. Anh ấy sẽ đi tàu tới Milan tối nay.

Anh ấy không thích máy bay, anh biết đấy.”

Tom không biết. Kỳ lạ, một người đàn ông như Reeves mà lại không

thích máy bay. “Tôi sẽ gọi cho anh ta. Và giờ tôi không ở Munich. Tôi
đang ở Paris.”

“Paris à?” nói vẻ ngạc nhiên. “Tôi biết Reeves đã cố gọi cho anh ở

Munich, khách sạn Vierjahreszeiten.”

Không may cho anh ta. Tom lịch sự gác máy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.