THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 69

mở lại có lợi. Anh đề nghị nối máy tới Milan và đọc số cho tổng đài viên
người Pháp. Cô ta báo cho Tom biết là cuộc gọi có khi phải mất nửa tiếng
mới thông máy.

Ông Murchison đi xuống. Ông ta đã thay đồ và đang mặc quần vải

flannel màu xám, áo khoác tweed màu xanh lục pha đen. “Cuộc sống đồng
quê!” Ông ta nói, cười rạng rỡ. “À!” Ông ta thoáng nhìn thấy bức “Đôi Ghế
Đỏ” thẳng trước mặt ở cuối phòng, và tiến lại gần để nghiên cứu kỹ hơn.
“Đúng là một tuyệt phẩm phi thường. Đây mới đúng là hàng thật này!”

Không nghi ngờ về điều đó, Tom nghĩ, một cảm giác tự hào lan đi

trong người khiến anh cảm thấy có phần hơi ngớ ngẩn. “Đúng thế, tôi rất
thích nó.”

“Tôi nghĩ mình đã nghe về nó. Tôi nhớ cái tên này ở đâu đó. Chúc

mừng anh, Tom.”

“Còn kia là bức ‘Người Ngồi Trong Ghế’ của tôi,” Tom nói, hất đầu

về phía lò sưởi.

“À,” ông Murchison nói với tông giọng khác hẳn. Ông ta tiến lại gần

và Tom nhìn thấy thân hình cao to, chắc nịch của ông ta căng lên vì tập
trung. “Bức tranh này bao nhiêu tuổi?”

“Khoảng bốn năm tuổi,” Tom thành thật nói.
“Anh đã trả bao nhiêu tiền, xin phép được hỏi một câu hơi thô lỗ?”

“Bốn nghìn bảng Anh. Trước khi bị sụt giá. Khoảng tầm mười một

nghìn hai trăm đô,” Tom nói, tính tỷ giá bảng là hai trăm tám mươi.

“Tôi rất mừng khi nhìn thấy cái này,” ông Murchison nói, gật đầu.

“Anh thấy đấy, màu tím y xì đúc lại xuất hiện. Ở đây có rất ít thôi, nhưng
nhìn này.” Ông ta chỉ vào mép ghế. Do chiều cao của bức tranh và độ rộng
của lò sưởi, ngón tay của ông Murchison còn cách bức tranh sơn dầu chục
phân, nhưng Tom biết ông ta đang nói đến vệt màu tím nào. “Màu tím cô-
ban thuần.” Ông Murchison băng qua phòng và lại nhìn vào bức “Đôi Ghế
Đỏ”, nhìn chằm chằm vào nó từ khoảng cách hơn chục phân. “Và đây là
một trong những bức tranh cũ. Cũng có màu tím cô-ban thuần.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.