THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 70

“Ông thật sự nghĩ bức ‘Người Ngồi Trong Ghế’ là tranh giả à?”
“Đúng là thế. Giống như bức ‘Đồng Hồ’ của tôi. Chất lượng khác.

Thứ cấp hơn so với bức ‘Đôi Ghế Đỏ’. Chất lượng là một thứ mà ta không
thể đo đạc được với sự trợ giúp của kính hiển vi. Nhưng ở đây tôi có thể
nhìn thấy nó. Với lại... tôi cũng chắc chắn về màu tím cô-ban thuần ở đây.”

“Vậy thì,” Tom nói với vẻ bình thản, “biết đâu là do Derwatt sử dụng

màu tím cô-ban thuần và cả màu kết hợp mà ông đã đề cập đến - luân
phiên”.

Ông Murchison cau mày, lắc đầu. “Tôi không nghĩ thế.”
Bà Annette đang đẩy trà vào trên một cái xe. Một bên bánh xe kêu cót

két. “Voila le thé

*

, anh Tome.”

Bà Annette đã nướng bánh quy nâu, và chúng tỏa ra mùi hương vani

dễ chịu. Tom rót trà.

Ông Murchison ngồi xuống sô-pha. Dường như ông ta không nhìn

thấy bà Annette đến và đi. Ông ta vẫn nhìn chằm chằm vào bức tranh
“Người Ngồi Trong Ghế” như choáng váng hoặc thích thú. Rồi ông ta chớp
mắt với Tom, mỉm cười, và khuôn mặt trở lại vẻ tốt bụng. “Tôi nghĩ anh
không tin tôi. Đó là quyền của anh.”

“Tôi không biết phải nói gì. Tôi không nhìn thấy sự khác biệt về chất

lượng. Có thể do tôi trì độn. Nếu, như ông nói, ông sẽ nhờ một chuyên gia
giám định tranh của mình thì tôi sẽ tin theo những gì chuyên gia đó nói. Và
tiện thể, ông có thể mang theo bức ‘Người Ngồi Trong Ghế’ về Luân Đôn,
nếu ông muốn.”

“Tôi rất mong là như vậy. Tôi sẽ viết hóa đơn, thậm chí mua bảo hiểm

cho nó cho anh.” Ông Murchison cười nhẹ.

“Nó đã được bảo hiểm rồi. Đừng lo.”
Qua hai tách trà, ông Murchison hỏi thăm Tom về Heloise, cô đang

làm gì. Họ đã có con chưa? Chưa. Heloise mới hai lăm. Không, Tom không
nghĩ phụ nữ Pháp khó tính hơn các phụ nữ nước khác, nhưng họ có quan
điểm riêng về sự tôn trọng mà họ nên được nhận. Chủ đề này không có gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.