THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 89

nổi một bức tranh nhỏ thôi.”

Tom rót rượu scotch nguyên chất lên một cốc đá cho ông ta.

Điện thoại reo.
“Xin thứ lỗi cho tôi,” Tom nói và nghe máy.
Eduardo đi dạo xung quanh phòng, nhìn các thứ khác treo trên tường.

Người gọi là Reeves Minot. Anh ta hỏi Bá tước đã đến chưa và Tom

có ở một mình không.

“Không.”
“Nó ở trong…”

“Tôi không nghe rõ.”
“Kem đánh răng” Reeves nói.
“Ôi trời.” Tom gần như rên rỉ, vì mệt mỏi, khinh miệt, thậm chí là

chán nản. Đây là trò trẻ con chắc? Hay một cảnh trong một bộ phim tệ hại?
“Được rồi. Còn địa chỉ? Vẫn như lần trước à?” Tom có một địa chỉ ở Paris,
thật ra là ba, bốn cái gì đấy, nơi mấy lần trước anh gửi đồ đạc của Reeves
đến.

“Cũng được. Giống lần gần đây nhất. Mọi chuyện vẫn ổn cả chứ?”
“Ừ, tôi nghĩ vậy, cảm ơn anh,” Tom nói một cách thoải mái. Anh cũng

định gợi ý Reeves nói vài lời với Bá tước, chỉ để tỏ ra thân thiện, nhưng
chắc Bá tước không biết chuyện Reeves đã gọi điện thì tốt hơn. Tom cảm
thấy hơi mất phong độ, khởi đầu không được thuận lợi lắm. “Cảm ơn đã
gọi”

“Không cần gọi cho tôi nếu mọi chuyện đều ổn đâu,” Reeves nói và

dập máy.

“Thứ lỗi cho tôi một chút nhé, Eduardo,” Tom nói và chạy lên gác.
Anh đi vào phòng Bá tước. Một va-li của ông ta đã mở ra trên cái

thùng gỗ cổ mà các vị khách và bà Annette hay đặt va-li, nhưng Tom nhìn
vào phòng vệ sinh trước. Bá tước chưa bỏ đồ cá nhân của mình ra. Tom đi
về phía va-li và tìm được một cái túi nhựa mờ có khóa. Anh thử mở túi ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.