THẾ GIỚI NGẦM CỦA RIPLEY - Trang 99

Tom đang định rời phòng thì điện thoại lại reo.
Lần này là Jeff, gọi điện từ khách sạn Strand Palace, anh ta kể. “Mọi

việc ở đó thế nào rồi?” Jeff hỏi.

“À, ổn cả, cảm ơn,” Tom mỉm cười nói và cào tay qua tóc như thể

không mấy bận tâm đến việc trong hầm nhà anh có một cái xác, một người
đàn ông mà Tom đã giết để bảo vệ công ty trách nhiệm hữu hạn Derwatt.
“Thế mọi chuyện bên anh thế nào rồi?”

“Ông Murchison còn ở chỗ anh không?”
“Chiều hôm qua ông ta đã về Luân Đôn rồi. Nhưng… tôi không nghĩ

là ông ta sẽ đến nói chuyện với… anh biết đấy, người ở Tate Gallery đâu.
Tôi chắc chắn về điều đó.”

“Anh đã thuyết phục được ông ta rồi à?”
“Đúng thế,” Tom nói.
Tiếng thở dốc, hoặc thở dài nhẹ nhõm của Jeff, vang vọng qua Kênh

Đào. “Siêu quá, Tom. Anh đúng là thiên tài.”

“Bảo mấy người ở đó hãy bình tĩnh lại nhé. Đặc biệt là Bernard.”
“À… đó là vấn đề của chúng ta đấy. Chắc chắn là tôi sẽ báo lại cho

anh ta, một cách sung sướng. Anh ta… anh ta trầm cảm lắm rồi. Chúng tôi
đang cố gắng dỗ anh ta đi đây đi đó, Malta, bất kỳ chỗ quái quỷ nào cũng
được cho tới khi buổi triển lãm kết thúc. Cứ lúc nào có triển lãm là anh ta
lại như thế, nhưng lần này còn tệ hơn vì… anh biết rồi đấy.”

“Anh ta đang làm gì?”

“Rầu rĩ, nói thẳng ra là thế. Chúng tôi thậm chí còn gọi cho Cynthia -

cô ta có vẻ vẫn còn mến anh ta, tôi nghĩ vậy. Dù chúng tôi không hề kể cho
cô ta nghe về… về nỗi lo sợ lần này,” Jeff vội nói thêm. “Chúng tôi chỉ hỏi
xem cô ta có thể dành chút thời gian với Bernard không mà thôi.”

“Tôi đoán là cô ta từ chối.”
“Đúng thế.”

“Bernard có biết anh đã nói chuyện với cô ta không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.