THỀ NGUYỀN - Trang 10

Trong thời buổi loạn lạc, yêu ma hoành hành ngang ngược, vừa rời

khỏi Đông Cực chưa được ba ngày cậu đã gặp phải một tên, quả là vận số
tốt khủng khiếp. Chẳng qua, tính kỹ ra, đây cũng không phải là chuyện xấu,
nhân dịp này để cậu rèn luyện can đảm.

“Thiên đường có lối lại không đi, địa ngục không cửa cứ xông vào.”

Thụ yêu cất tiếng cười khẩy khiến người ta run sợ. Thét lên một câu, đám
rễ ghớm ghiếc vươn lên, đôi mắt chớp ánh sáng xanh đảo tròn trên vỏ cây
khô héo trông càng hung dữ đáng sợ: “Ngươi đã tự dâng mình tới để ta
chén no nê, vậy thì đừng trách ta không khách sáo!”

“Nếu đã vậy, ta cũng không khách sáo.” Tuy không biết rõ đạo hạnh

của yêu ma trước mặt, nhưng Thanh Huyền vẫn tỏ bộ dáng kinh nghiệm
phong phú, vẻ mặt chăm chú rút thanh kiếm Thanh Đồng trên lưng.

* Thanh đồng = đồng thanh đen, một loại kim loại quý hiếm. Thanh

kiếm này là sư phụ cho cậu, bề ngoài trông giống đồ cổ nhưng vỏ kiếm cổ
xưa đã giấu đi ánh sáng xanh thẳm sắc bén lóe lên trên thân kiếm. Khẽ
búng thân kiếm, từng tiếng phượng hoàng vang lên lanh lảnh. Dưới ánh
trăng nhạt, những ngôi sao ẩn hiện trên mặt sông thu ngập tràn vẻ lạnh lẽo,
tiêu điều.

Tính ra Thanh Huyền theo sư phụ ở núi Đông Cực được mấy năm,

nhưng giờ mới xem như có cơ hội vận dụng sở học của bản thân, đương
nhiên cậu rất hưng phấn. Việc trừ yêu ma bảo vệ chính nghĩa này, tuy cậu
đã từng nghe các sư thúc ba hoa khoác lác qua, nhưng cậu lại chưa từng có
kinh nghiệm thực chiến, trong khoảnh khắc lòng dạ cũng hơi bất an lo lắng.

Còn con thụ yêu kia, khi thấy cậu rút thanh kiếm ra, sự huênh hoang

hả hê của nó phút chốc đã xẹp đi hơn nửa: “Sao ngươi lại có thanh kiếm
đó?” Nó kinh hoàng trừng trừng nhìn thanh kiếm, giống như trông thấy thứ
gì đó cực kỳ đáng sợ: “Ngươi là đệ tử của vị chân nhân nào trong phái
Trường Nhạc ở Đông Cực?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.