THỀ NGUYỀN - Trang 1032

Lấy lại bình tĩnh, đứng trên cao nhìn Vân Trạch nguyên quân. Cuối

cùng Bình Sinh cũng mở miệng, từng chữ như gõ vàng đập ngọc, khiến
người ta phát run: “Vân Trạch, gần đây ngươi kiểm kê sổ sách Thần Tịch
Ty, có phát hiện quên chỗ nào không?”

Vân Trạch nguyên quân khẽ run rẩy, tim nẩy lên, cả người không yên.

Nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng giữ bộ dạng bình tĩnh, nói dối không
chút sơ hở: “Bẩm đế quân, những sổ sách này được kiểm kê ổn thoả, không
quên gì…”

Bình Sinh phất mạnh tay áo qua ngự tòa vẽ thành hình vòng cung, đôi

mày rậm nhíu chặt làm nổi bật dung nhan tuấn tú mịt mờ, đáy mắt lạnh
buốt. “Còn muốn giấu giếm?” Cắt ngang lời Vân Trạch nguyên quân, Bình
Sinh nghiến răng, từng từ thốt ra đủ để thể hiện cơn giận bừng bừng ẩn
chứa: “Nếu không quên, vậy ngươi thành thật nói cho ta biết, hai đứa trẻ có
cánh tự xưng là chui ra từ hạt châu trên Huyền Đô Ngọc Kinh rốt cuộc là
tiên đồng nhà ai? Cha mẹ là thần tiên phương nào? Vì sao trên sổ sách
không hề ghi lại?”

“Đó là, đó là —” Vân Trạch nguyên quân nghẹn lời, đầu càng cúi

thấp, tựa như muốn kiếm cớ cứu vãn mọi thứ vốn không thể xoay chuyển.

Quát một tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm của Bình Sinh dữ dằn lạnh lẽo

ngưng tụ đầy lửa giận, hừng hực thiêu đốt khiến người ta hoảng sợ: “Nói
thật!”

Vân Trạch nguyên quân quỳ ‘bịch’ xuống đất, mặt mày trắng bệch.

Dưới cơn giận của Bình Sinh ngay cả thở mạnh y cũng không dám, chỉ có
thể bất đắc dĩ lí nhí: “Đế quân, thuộc hạ không dám nói…”

Một từ “không dám” đã nói hết mọi chân tướng bị che giấu.

Có thể khiến nhân vật như Vân Trạch nguyên quân “không dám” thì

cần gì phải dài dòng nữa, tất cả đều miêu tả thật sống động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.