THỀ NGUYỀN - Trang 1063

Thiên Sắc có chấp niệm của nàng, nhưng cũng có quyết đoán. Ba ngàn

năm ở ẩn, nàng vẫn luôn tưởng nhớ. Sau đó, vì Thanh Huyền từng chút
từng chút vô thức bước vào lòng nàng, nên nàng mới có thể buông hết tất
cả, đối mặt lần nữa với Phong Cẩm, mỉm cười nhẹ nhàng như vậy.

Chấp niệm của nàng, hắn biết…

Không biết cố ý hay vô tình, Phong Cẩm cúi đầu thở dài, giọng không

lớn, như tiếng gió cuốn ra rất xa mang theo nỗi lòng sâu kín chua xót:
“Không ngờ, ta và muội ấy tìm kiếm chỗ này, nhưng những gì giữ lại đều là
hồi ức của ngài và muội ấy, hoàn toàn không liên quan đến ta…”

Cảm giác này giống như chim gáy bị chim khách chiếm tổ. Nhìn từng

vật dụng trong căn phòng, càng nhìn càng rõ, gắn bó bao nhiêu vết tích, nỗi
lòng chuyển từ nhạt sang đậm, từ nông sang sâu, bây giờ đã là người ngoài
cuộc nhưng y vẫn cảm thấy thân thuộc.

Là bi ai đến mức nào, y là người trong cuộc lại biến thành kẻ đứng

xem…

Nghe đến đây, Bình Sinh đột nhiên cắt ngang suy tưởng của Phong

Cẩm, thốt lên những lời khiến người ta khó hiểu: “Ta nghĩ, ta nên cảm tạ
ngươi.”

“Cảm tạ ta không biết quý trọng ư?” Giống như ngầm hiểu trong lòng,

Phong Cẩm xoay người lại nhìn Bình Sinh, đột nhiên mỉm cười nhưng nhìn
không giống nụ cười chút nào, chỉ như khóe miệng hơi méo, nét mặt nửa tự
giễu nửa bi thương, bao phủ khuôn mặt là bảy phần đau khổ ba phần chua
chát.

Bình Sinh im lặng.

“Không.” Hắn chậm rãi lắc đầu, đột nhiên cảm thấy thoải mái kỳ lạ.

“Ta nên cảm tạ ngươi buông tay quá sớm.” Hắn khẽ nói, giọng vô cùng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.