THỀ NGUYỀN - Trang 1068

“Tìm hoa sen ngũ hành cho bà ta xong coi như hết nợ, sau đó ta sẽ xa chạy
cao bay!”

“Nàng dốc lòng vì ngươi nên trở thành trắng tay, chỉ mong ngươi thoát

khỏi kiếp nạn, trường sinh trường thọ, ngươi lại muốn bỏ lại nàng xa chạy
cao bay?” Bình Sinh lắc đầu, chợt nhớ đến mình lúc còn là Thanh Huyền
cũng từng suy nghĩ giống chàng thiếu niên này, tự cho là có thể tìm được cỏ
linh chi tiên thảo trả nợ ân tình, thoát khỏi vận mệnh bị “bắt nạt”. Nay đổi
góc nhìn, thật sự khiến người ta không biết nên khóc hay cười vì quá ngây
thơ.

Nghĩ lại, đúng là làm khó Thiên Sắc, lúc trước nàng còn nhẫn nại đi

tìm hắn, chỉ lo lắng an nguy của hắn, không chỉ trích lấy một câu —

Aiiiii!

Trước đây, không biết nàng lặng lẽ bao dung tính tình tùy hứng và trẻ

con của hắn đến nhường nào!

Nghe Bình Sinh nói như vậy thiếu niên ngây người, tựa như bị vạch

trần hai tai đỏ ửng lên.

“Ai, ai thèm chứ!?” Phản bác của y rõ ràng là yếu ớt, lại còn liều mạng

cãi bướng: “Ai thèm bà già vừa mù vừa lắm mồm đó, đã vậy suốt ngày lại
nhìn ta bằng ánh mắt đó rồi gọi tên một người lạ hoắc chẳng thèm nể nang.
Không xa chạy cao bay, chẳng lẽ muốn ta cưới bà ta?”

Nói dứt lời y ngạo mạn ngẩng cao đầu, cây ngay không sợ chết đứng,

nhưng trong lòng lại cứ nhớ tới “bà già vừa mù vừa lắm mồm kia”.

Thật ra, tuy khuôn mặt bà ấy già nua nhưng không hề xấu, nhìn dáng

người e rằng trước kia là mỹ nhân trăm năm khó gặp. Quan trọng nhất, bà
ấy là người duy nhất trên thế gian này đối xử tốt với y, y có thể gặp người
thứ hai tốt quá mức với y như vậy không —

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.