THỀ NGUYỀN - Trang 1115

Thiên Sắc lẳng lặng nhìn vào mắt hắn, không lên tiếng, nàng vươn tay

nắm lấy bàn tay hắn áp lên gò má lành lạnh của mình. Nàng vô thức siết
chặt tay hắn, nở nụ cười nhàn nhạt dịu dàng, sóng mắt long lanh vô hạn,
một vài sợi tóc theo động tác cúi đầu của hắn rũ xuống vai phất phơ trên
má phải của nàng nhồn nhột, như quyến luyến như triền miên.

“Có phải thấy ta rất xa lạ không?” Bình Sinh cười tự giễu, hắn khẽ thở

dài, vòng tay càng siết chặt lấy nàng. Ngón tay khẽ khàng vuốt khuôn mặt
nàng, trái tim không an phận đập điên cuồng trong lồng ngực. Đó là niềm
vui mừng kích động, giống như một nửa trái tim đã mất đi từ lâu lắm rồi,
nay đột nhiên quay về lấp đầy lồng ngực trống rỗng bấy lâu nay.

Đúng rồi, giờ có lẽ nàng vẫn còn nhớ Thanh Huyền, nếu không nàng

sẽ không quan tâm Lôi Lôi đến vậy, mà từ trước tới giờ hắn chưa từng làm
chuyện gì khiến nàng vui lòng… Chẳng biết lúc nàng nhìn Lôi Lôi, có phải
đã xem Lôi Lôi thành Thanh Huyền…

Nghĩ thế, một nỗi chua xót tràn ngập lòng Bình Sinh.

Tiếng thở dài của hắn quá lâu và quá bùi ngùi, khiến lòng người sa sút,

Thiên Sắc bỗng cảm thấy mình bị một thứ vô hình bao bọc lấy.

“Đồ ngốc, sao lại xa lạ chứ?” Nàng rũ mắt xuống không nhìn hắn, rèm

mi dày mịn phủ bóng mờ trên khuôn mặt. Dung nhan của nàng nửa phủ ánh
hoàng hôn, nửa phản chiếu ánh vàng kim của những đóa hướng dương, hai
luồng sáng hòa vào nhau mang đến một cảm giác thoải mái lạ thường:
“Chẳng phải chàng từng nói, bất luận chàng biến thành thế nào đều mãi mài
là tiểu lang quân của ta?”

“Vậy tại sao lúc nào nàng cũng ngắm Lôi Lôi mà không nhìn ta lấy

một cái?” Bình Sinh ôm chặt lấy nàng, giọng điệu chua lòe chua loét, hắn
vùi mặt vào mái tóc đen huyền, khẽ khàng hít thở. Hắn tựa đầu vào gáy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.