THỀ NGUYỀN - Trang 113

Thanh Huyền ngây người, cảm thấy không cam lòng, bèn bước lên vài

bước sóng vai với Thiên Sắc, hơi nôn nóng hỏi: “Sư phụ không tin Thanh
Huyền sao?”

“Vi sư tin.” Khóe mắt ẩn hiện chút cô đơn, cuối cùng Thiên Sắc cũng

mở miệng, đôi mắt hiện lên chút ánh sáng sâu xa, hơi lên giọng: “Tiểu sư
thúc giữ ngươi lại, chắc hẳn đã dẫn ngươi đến chỗ đá Tam Sinh.” Thấy
Thanh Huyền gật đầu, nàng mới nhìn thẳng vào mắt đồ đệ, ánh mắt thoáng
hiện nụ cười miễn cưỡng: “Năm đó, vì yêu hoa thược dược kia ngươi đã
làm tất cả rồi.”

Mặt Thanh Huyền lúc đỏ lúc trắng, vốn là sánh vai cùng Thiên Sắc

nhưng bước chân chợt chậm lại cuối cùng ngừng hẳn. Do dự một lúc, cậu
mới cất giọng trầm trầm, tràn đầy áy náy: “Nhưng lúc đó con đã vô tình
làm hại sư phụ —”

“Vi sư vốn không quan tâm đến những chuyện phù phiếm đó.” Thiên

Sắc cắt ngang lời Thanh Huyền, tiếp tục đi về phía trước. Đi được vài bước
mới phát hiện Thanh Huyền không theo sau bèn quay lại thì nhìn thấy bộ
dạng bất an, áy náy lại có chút hoảng hốt của cậu. Nàng nở nụ cười như
một làn khói mông lung che phủ mê hoặc mọi người, xen lẫn chút an ủi,
giống như đang nhìn cậu lại như không: “Thanh Huyền, lúc đó ngươi chỉ là
người ngoài, không may bị người khác lợi dụng mà thôi, vi sư không bận
tâm nên ngươi cũng đừng canh cánh trong lòng.”

Thanh Huyền cảm thấy mũi cay cay, ngẩng đầu lên nhìn Thiên Sắc,

cảm thấy sư phụ nhà mình cười rất đẹp, mà ngay cả khi không cười người
cũng đẹp hơn ngàn vạn lần những người con gái khác: “Sư phụ đúng là
người tốt… A, không đúng, là tiên nhân tốt bụng… Cũng không đúng…”
Cậu như là bí từ, chẳng thể nghĩ ra mình muốn nói gì, mãi một lúc sau mới
nói rõ ràng: “Tâm địa sư phụ thật tốt —”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.