THỀ NGUYỀN - Trang 172

vừa rồi nàng nghĩ quá nhiều rồi: “Ngươi nên biết mười kiếp trước, ngươi đã
chết dưới kiếm của vi sư. Dù sau đó vi sư xin Thái Ất Thiên tôn sửa mệnh
kiếp cho ngươi nhưng tội sát sinh vẫn còn đó. Nếu không chép kinh chuộc
tội thì dù vi sư là thượng tiên, lúc thăng thiên không vượt qua được thiên
kiếp lôi hình, cũng sẽ bị đánh trở về nguyên hình.”

Lời này là sự thật.

Bản thân Thanh Huyền cũng biết, mười kiếp trước vướng vào vòng

tình si gây phiền phức cho Thiên Sắc, chết dưới kiếm của nàng cũng là tự
chuốc vạ vào thân. Nhưng lúc ấy Thiên Sắc phạm vào sát giới cũng là sự
thật, không vì những người liên quan không truy cứu hoặc là ban ơn cho
kiếp sau mà tội lỗi này được xóa bỏ.

Thanh Huyền sửng sốt, một lúc sau mới hồi phục lại tinh thần, cảm

giác oán trách hoàn toàn tan biết, trong lòng cảm thấy ân hận và áy náy.
Muốn nói lại không biết nói từ đâu, đành lúng túng bước tới bàn: “Sư phụ,
Thanh Huyền mài mực cho người.” Đang định mài mực lại nhớ ra hôm nay
Thiên Sắc không dùng loại mực thường ngày, cậu nhìn màu mực đỏ thẫm
như máu lâu thật lâu mà vẫn không ngẩng đầu lên, vẻ mặt uể oải.

Nhận ra cảm xúc của đồ đệ, Thiên Sắc biết tiểu tử này lúc nào cũng áy

náy không thôi. Tâm trạng như thế không tốt cho việc tu luyện, liền nói
sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình luyện tập của cậu: “Mấy ngày nay,
ngươi học thuật ngự kiếm thế nào rồi?”

Đang định trả lời không có vấn đề gì, nhưng Thanh Huyền chợt nhận

ra đích thân sư phụ dạy dỗ việc học hành là tạo cơ hội cho cậu gần gũi hơn
nên vội vàng đáp lại: “Có vài chỗ con chưa hiểu lắm.” Có tâm tư như vậy
đúng là hơi đại nghịch bất đạo, nhưng trong lòng cậu không vui vì sư phụ
lúc nào cũng nhớ Phong Cẩm, nên cứ mặc kệ tự tìm một lý do chính đáng
cho mình, chẳng hề cảm thấy áy náy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.