THỀ NGUYỀN - Trang 173

Nghe nói việc luyện tập của cậu có vấn đề, Thiên Sắc ngừng chép

kinh, giọng trở nên nghiêm khắc: “Nếu không nghĩ ra vì sao còn giấu
không chịu hỏi cho rõ?” Dừng một chút, nàng buông cây bút xuống, nghĩ
rằng mình đã thu nhận cậu làm đồ đệ thì cũng nên dốc sức dạy dỗ, không
thể bỏ mặc như vậy. Dù Thanh Huyền tư chất thông minh, nhưng toàn phải
tự mò mẫm bắt chước là chủ yếu nên giác ngộ được rất ít dẫn đến hiệu quả
không cao, nàng thầm nghĩ rồi quyết định: “Ngày mai dậy sớm một chút,
có gì không hiểu thì hỏi, vi sư sẽ dạy ngươi.”

Không ngờ lại được sư phụ nhận lời chỉ dạy, chút mưu toan của mình

thực hiện được, Thanh Huyền rất vui vẻ: “Sư phụ, Thanh Huyền nhất định
sẽ học đạo tu tiên, tuyệt đối không làm mất mặt người!” Cậu cười hì hì, vẻ
uể oải và lo lắng trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn trái tim nhảy nhót
không thôi.

“Ừ.” Thấy đồ đệ vui vẻ như vậy, Thiên Sắc càng cảm thấy cậu giống

hệt trẻ con. Đúng vậy, khi trẻ con vui vẻ rất đơn thuần nhưng dễ dàng cuốn
hút người khác, ngay cả nàng cũng không nhận ra lúc trả lời có mang theo
nét cười trên mặt.

Thấy Thiên Sắc mỉm cười, lòng Thanh Huyền càng cảm thấy ngọt

ngào, nóng lòng muốn cam kết gì đó, vội vàng thốt lên: “Sư phụ, đợi đến
lúc Thanh Huyền tu thành tiên thân sẽ ở lại Yên sơn với người, mài mực
cho người cả đời!”

Như bị chữ ‘Cả đời’ chạm vào nỗi đau trong trái tim, nét cười trên mặt

Thiên Sắc chợt vụt tắt. Đôi mắt rũ xuống, hàng mi che khuất đôi con ngươi
đen, khắc sâu nét u ám, giấu kín những con sóng lớn trong lòng: “Thanh
Huyền, đừng dễ dàng hứa hẹn cả đời như vậy, ngươi có mạng số của mình,
đến lúc nào đó ngươi cũng sẽ rời đi.”

Cũng giống như y, chẳng phải đã từng hứa hẹn cả đời đó sao, nhưng

chớp mắt mọi lời hứa đều tan biến, cuối cùng chỉ còn một mình nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.