THỀ NGUYỀN - Trang 246

mình. Nếu để cho Thanh Huyền đánh cờ thì bản thân nàng không thể bỏ
mặc, mà phải ở bên cạnh theo dõi từ đầu đến cuối.

Nói cho cùng, Thanh Huyền vì nàng mà oán hận Phong Cẩm, nếu vô

tình nói sai lại gặp phải chuyện gì đó thì khó có thể sửa chữa được.

Nên tốt nhất vẫn là khéo léo từ chối.

Vì thế, không đợi Thanh Huyền nhận lời, Thiên Sắc liền lên tiếng:

“Thanh Huyền thiên chất ngu dốt, kỳ nghệ vụng về, sao dám múa rìu qua
mắt chưởng giáo sư huynh —”

“Sư muội, cần gì phải vội vã bao che cho ‘con thơ’ như vậy?” Dường

như biết Thiên Sắc sẽ khéo léo từ chối, Phong Cẩm không nhanh không
chậm ngắt lời nàng, khóe môi lại nhếch lên trong vô thức, đôi mắt mang
theo sự gian xảo: “Chỉ là một ván cờ thôi, chẳng lẽ sư muội lo lắng ta cậy
thân phận bắt nạt tiểu bối sao!?”

Một câu không nhẹ không nặng khiến Thiên Sắc không biết nên mở

miệng như thế nào, chỉ cảm thấy khắp người bị những lời châm biếm kia
đâm đến đau đớn, ngay cả tâm trí cũng căng thẳng, lo lắng không yên.

Thanh Huyền thấy sư phụ rơi vào tình huống xấu, lòng chợt tức giận.

Nheo mắt lại, đôi mắt hẹp dài lóe sáng, mọi sự dịu dàng nơi đáy mắt đều
trở nên sắc bén: “Nếu chưởng giáo sư bá có tâm, sư điệt bất tài, xin cả gan
bêu xấu!” Khi Thiên Sắc không trả lời, hắn chấp nhận mọi sự khiêu khích,
thoải mái bước lên, ngồi đối diện Phong Cẩm.

Tấm màn che cuộc tranh đấu thầm lặng rơi xuống.

Phong Cẩm vốn hy vọng mượn Thanh Huyền để giữ Thiên Sắc lại,

cho nên ngay từ đầu cũng không xem Thanh Huyền ra gì. Còn Thanh
Huyền lại một lòng muốn trút giận cho Thiên Sắc nên dốc toàn tâm toàn ý
đánh cờ, chỉ muốn giết Phong Cẩm không còn manh giáp. Liên tục bị thất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.