“Thanh Huyền, ngươi lại muốn đi đâu?” Thiên Sắc để tiểu nhị của
khách điếm đưa đứa bé về Triệu gia, không ngờ vừa vào phòng đã thấy
cảnh tượng như vậy, hiểu ngay Thanh Huyền muốn làm gì, liền chau mày.
Việc Thanh Huyền lén lút bỏ trốn khỏi Đông Cực đã khiến nàng rất
tức giận, vốn định bắt cậu trở về trừng phạt thật nặng.
Thậm chí còn nghĩ tới chuyện đánh gãy chân cậu, khóa xương tỳ bà
bằng thiên tàm ti, nhốt luôn trên Yên sơn. Nhưng lúc nhìn thấy cậu đánh
nhau với thụ yêu suýt mất mạng thì nàng không tức giận nổi nữa.
* Thiên tàm ti: Có thể hiểu là tơ trời. “À, không, không phải, con đâu
có đi đâu đâu!” Vừa nghe giọng sư phụ, Thanh Huyền giật mình vội vàng
rút chân đặt trên cửa sổ xuống, vô cùng hận bản thân không thể chuồn êm
nhanh chút nữa.”Con chỉ mở cửa sổ ngắm phong cảnh thôi.” Cậu cười xấu
hổ, giả vờ quay đầu hết nhìn đông tới nhìn tây, cuối cùng xoay người nhìn
Thiên Sắc, nét mặt hơi sợ hãi.
“Ngắm đủ chưa?” Đôi mày nhíu chặt của Thiên Sắc giãn ra, không
nhìn cậu nữa bước đến trước giường, dùng giọng ra lệnh cứng nhắc như từ
xưa đến nay: “Lên giường với vi sư, cởi quần áo ra.”
Nàng vừa dứt lời, quay đầu đi đã nghe tiếng Thanh Huyền quỳ rạp
xuống.
“Sư phụ!” Cậu sợ tới mức mặt mày xanh ngắt, dập đầu xuống đất rầm
rầm, khuôn mặt đầy tuyệt vọng: “Người nhìn xem con còn chưa dậy thì
hoàn toàn nữa, xin người nể tình tha cho con!”
Thiên Sắc vốn đang quay lưng về phía cậu, nghe nói vậy chỉ thong thả
xoay người lại, đang định nói gì đó lại thấy Thanh Huyền vẫn dập đầu
không ngừng, vừa dập vừa nói: “Sư phụ, Thanh Huyền cảm kích đại ân đại
đức của người, cho dù kiếp sau làm trâu làm ngựa nhất định cũng sẽ báo
đáp, có điều Thanh Huyền thật sự không muốn lấy thân báo đáp —”