THỀ NGUYỀN - Trang 29

“Lấy thân báo đáp?” Thiên Sắc nắm bắt ngay trọng điểm liền ngắt lời

cậu, bất chợt không biết nên khóc hay cười. Còn Thanh Huyền sợ tới mức
im bặt, không dám nói tiếp.

Lúc này là thời điểm tốt nhất để hóa giải hiểu lầm nhưng nàng lại cố ý

nghiêm mặt, giống như chậm rãi suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mặt không
đổi sắc thản nhiên trả lời: “Ngươi mới mười sáu tuổi, dù muốn dùng thân
báo đáp cũng còn non lắm. Đã như vậy thì cứ chờ ngươi dậy thì hoàn toàn
rồi nói tiếp.”

Nói xong, nàng chậm rãi bước từng bước, nét mặt vẫn bình thản

không chút thay đổi lại càng dọa người, nhất là đôi mắt trong veo lạnh lẽo
như nước hồ thu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Huyền chằm chằm.

Nàng cũng biết các sư huynh sư đệ của mình hay trêu chọc quá trớn

trước mặt Thanh Huyền, hay nói chuyện hoang đường trên trời dưới đất với
đồ đệ mình, có điều nàng không ngờ chỉ mấy câu nói đùa lại khiến Thanh
Huyền có phản ứng mạnh mẽ như thế.

“Người, người, người đừng lại đây!” Nghe sư phụ nói thẳng thắn ý đồ

quấy rối của mình không hề che giấu, bây giờ lại chậm rãi bước từng bước
lại gần, Thanh Huyền xanh mét mặt ép người sát tường, bàn tay giấu sau
lưng, chân run lẩy bẩy, nhưng vẫn mạnh miệng kiên quyết không khuất
phục: “Có chết con cũng không ngủ với người!”

“Ai muốn ngủ với ngươi?” Cuối cùng, Thiên Sắc cũng bị cậu làm cho

bật cười, nhưng nét mặt nàng không cười, chỉ có đôi mày khẽ cong lên, nửa
đùa nửa thật nhìn cậu: “Thanh Huyền, rốt cuộc trong đầu ngươi đang suy
nghĩ bậy bạ gì vậy? Chẳng qua vi sư muốn bôi thuốc cho ngươi thôi mà.”

“Bôi thuốc ?!” Đầu óc Thanh Huyền tạm dừng lại, đột nhiên ý thức

được mình nghĩ sai, gương mặt đẹp đẽ chợt đỏ ửng ngượng ngùng ngó lên
trời! Do dự một lúc, thấy Thiên Sắc lấy thuốc trong ống tay áo ra, chân của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.