THỀ NGUYỀN - Trang 31

Dù sao, trên đời này làm gì có người mẹ nào đối với con —

Nói gì thì nói, phòng bệnh hơn chữa bệnh!

“Ừ.” Thiên Sắc lên tiếng, nhưng không tiếp tục đề tài này mà ngừng

tay một lúc, sắc mặt nghiêm nghị: “Nếu lần sau gặp thụ yêu thì phải nhớ
không được ỷ mạnh.”

Nghe Thiên Sắc nhắc chuyện gặp thụ yêu hôm qua, Thanh Huyền vừa

thả lỏng người lại lập tức cảm thấy khó chịu và ấm ức trong lòng. “Tất cả là
do Thanh Huyền học hành không nơi tới chốn, đã làm mất mặt sư phụ.”
Cậu xấu hổ trưng bản mặt tươi cười, khóe mắt co lại, cảm thấy khó mở
miệng.

Thiên Sắc lập tức hiểu ý cậu, ngừng bôi thuốc: “Ngươi đang trách vi

sư không dạy ngươi chút gì để dùng được ư?”

“Thanh Huyền không có ý này —” Thanh Huyền lúng túng lên tiếng,

cậu chỉ vô tình thể hiện sự bất mãn về việc này, dù sao việc sư phụ đưa cậu
về Yên sơn đã là ân đức to lớn rồi. Thật ra cậu đã được nghe nói bản lĩnh
của sư phụ rất cao cường, lại có cơ hội chứng kiến tận mắt nên giờ càng
cảm thấy trong lòng ấm ức, cuối cùng cũng buột miệng than thở.

Thật ra cậu cũng có chút tự kiêu, lúc ở Yên sơn được các sư thúc sư bá

dạy cho một ít võ công đã cảm thấy mình cũng không tệ. Nghĩ kỹ lại, tuy
rằng trên danh nghĩa sư phụ là thầy cậu nhưng không dạy bất cứ thứ gì, nếu
không nhờ mấy cái võ công mèo quào của các sư thúc sư bá đã dạy chỉ sợ
cậu càng thua thê thảm hơn.

Thấy rõ sự thất vọng trên mặt cậu, Thiên Sắc lặng lẽ thở dài. Nét buồn

bã hiếm thấy lan tỏa từ đôi môi nàng, âm thanh nhè nhẹ như mang đầy vẻ u
sầu từ nơi xa thẳm, nàng đến trước mặt Thanh Huyền nhẹ nhàng dặn dò:
“Nếu sau này con muốn học thứ gì, hãy nói với vi sư, ta nhất định sẽ dốc
lòng dạy dỗ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.