THỀ NGUYỀN - Trang 298

“Nợ ngươi một mạng, đến lúc này, vi sư đã dốc lòng trả lại, hai chúng

ta coi như không ai nợ ai. Lúc trước cứu ngươi cũng không hề nghĩ là làm
việc thiện hay có ý đồ gì khác, nhưng cũng vì như vậy nên cũng xem như
không nợ nần gì nhau.” Tuy miệng nói lời tuyệt tình, nhưng Thiên Sắc đột
nhiên cảm thấy đau lòng. Bản năng muốn tránh né ánh mắt kinh ngạc của
hắn, lại sợ hành động nhỏ này làm lộ cảm xúc thật, đành phải giữ nét mặt
hờ hững: “Nói khó nghe một chút là bây giờ duyên phận thầy trò của ngươi
và ta đã hết, cần gì phải đau khổ lưu luyến? Đi theo sư tôn dồn hết tâm sức
tu hành học đạo, xóa bỏ hết tạp niệm, mới là việc ngươi phải làm.”

Rốt cuộc cũng là đứa trẻ do chính tay mình che chở, bảo vệ suốt mười

mấy năm. Từ lúc nàng cứu hắn từ mảnh chiếu rách ở bãi tha ma, cõng hắn
đang hấp hối đi thẳng lên Càn Nguyên Sơn. Cho đến khi thấy hắn trưởng
thành từ đứa trẻ ngây thơ, hồn nhiên, giờ đây đã là chàng trai tài trí hơn
người, sao nàng có thể nói bỏ là bỏ được?

Tâm tình này giống như kiên quyết bắt buộc chim non rời khỏi tổ ấm

của mẹ, dù lòng đau đớn, mâu thuẫn, ngổn ngang trăm mối, không thể nói
thành lời cũng không tránh được.

“Hai chúng ta không ai nợ ai? Duyên phận thầy trò đã hết?” Thấy

nàng từ chối thẳng như vậy, Thanh Huyền lẳng lặng lặp lại những điểm
mấu chốt, sắc mặt tối dần: “Nói tóm lại là sư phụ nhất định phải đi, đúng
không?”

“Đúng.”

“Sư phụ nói vậy là muốn cho Thanh Huyền biết, từ nay về sau, Thanh

Huyền và sư phụ không còn bất cứ quan hệ gì phải không?”

“Đúng vậy.”

Những câu cực kỳ ngắn gọn, hắn hỏi rất thẳng thắn, nàng cũng đáp rất

rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.