THỀ NGUYỀN - Trang 300

“Vi sư dốc hết tâm tư dạy ngươi nhập đạo tu tiên, sao ngươi lại dễ

dàng vứt bỏ như thế, lại còn đắm mình trong trụy lạc?” Nghe hắn nói xong,
Thiên Sắc như bị sét đánh, mặt mày bắt đầu trở nên giận dữ. Đúng là lúc
này nàng đang cố gắng khống chế cảm xúc, giọng nói bình tĩnh, trầm lắng
khiến đôi mắt trong suốt càng lạnh băng, nhưng cũng không thể che giấu
được lửa giận bừng bừng. Sự thất vọng bị lửa giận thiêu đốt, dần sôi trào
thành cơn giận không thể ngăn được: “Ngươi cũng biết, nếu ngươi không
tu thành tiên đạo, không được trường sinh, phải luân hồi đầu thai chuyển
kiếp thì vĩnh viễn sẽ là số mệnh chết yểu!?”

Nói cho cùng, dạy hắn học đạo tu tiên, ngóng trông hắn tu thành tiên

thân chính là để sửa mệnh cho hắn, hy vọng hắn có thể thoát khỏi số mệnh
chết trẻ, chết yểu mà thôi. Năm đó, nàng đau khổ cầu xin Thái Ất thiên tôn,
mới được chỉ dạy con đường này, vậy mà thằng bé này lại dễ dàng vứt bỏ
như thế!

Không chỉ vậy, hắn còn tính trở lại trần thế, tiếp tục số mệnh trước kia

Hắn đang uy hiếp nàng sao? !

“Thanh Huyền vì sư phụ mới nhập đạo tu tiên, sư phụ chính là đạo của

Thanh Huyền. Bây giờ, sư phụ muốn bỏ lại một mình Thanh Huyền, Thanh
Huyền không còn đạo thì còn tu tiên gì nữa?” Hắn ngẩng đầu rồi mệt mỏi
nhắm mắt lại, hàng mi dài rũ xuống, mặc cho ánh nến chiếu lên hai bóng
dáng cô quạnh, che khuất hết tầm mắt. Một lúc sau hắn mới mở mắt ra, bên
môi nở nụ cười như tự giễu, cũng có chút phức tạp nhưng không oán than
không hối hận, chỉ nhẹ nhàng thốt lên: “Kiếp tiếp theo, lại một kiếp nữa rồi
đời đời kiếp kiếp, dù tiếp tục chết không tử tế, chết trẻ thì đã sao? Mười
kiếp trước, Thanh Huyền vì ‘nhân’ thế nào thì bây giờ đã có thể gánh vác
‘quả’ thế ấy, Thanh Huyền đã hiểu thấu, sao sư phụ cứ canh cánh trong
lòng?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.