THỀ NGUYỀN - Trang 299

Khẽ hít sâu một hơi, tim Thanh Huyền đập dồn dập vì câu trả lời của

nàng, mắt nhíu lại trong vô thức: “Nếu đã như vậy thì sư phụ cứ đi đi.” Tựa
như đè nén, nhẫn nhịn cảm xúc, trong lòng dấy lên nỗi đau đớn khôn cùng.
Hắn xoay người, không dây dưa nữa, thái độ thong dong đến lạ kỳ: “Khi
nào bàn tay hết đau, Thanh Huyền cũng sẽ dọn đồ xuống núi.”

Nói xong, hắn bước thẳng đến bên giường, không bận tâm đến bàn tay

đau còn đang bôi thuốc cần tránh va chạm, nhịn đau thu dọn quần áo, bộ
dạng quyết tâm ra đi.

Thiên Sắc nhíu chặt mày, nhìn thái độ và hành động bình tĩnh đến kỳ

lạ của hắn, lòng đột nhiên dấy lên cảm giác không lành: “Ngươi không ở lại
Ngọc Hư Cung, tính đi đâu?!”

“Đi đâu cũng được, không liên quan đến sư phụ.” Thanh Huyền không

ngẩng đầu lên, khuôn mặt giấu trong bóng tối không thấy rõ biểu cảm
nhưng giọng nói lạnh lùng hơn cả Thiên Sắc: “Ngày đó, sư phụ cứu Thanh
Huyền từ bãi tha ma, sửa mệnh cho Thanh Huyền, ngăn chặn kiếp nạn. Bây
giờ, nếu Thanh Huyền và sư phụ không còn quan hệ gì nữa, thì sau này
Thanh Huyền làm gì, sư phụ cũng đừng nhúng tay vào, cứ để trở về số
mệnh ban đầu đi.”

Thiên Sắc không nói lời nào, lẳng lặng nhìn hắn, chờ đợi câu cuối

cùng.

Quả nhiên, hắn dừng lại, cúi thấp đầu, đôi mắt khẽ nheo ẩn chứa hàm

ý sâu xa, hơi lên giọng mang theo nụ cười nhạt đau khổ: “Có điều không
biết số mệnh nguyên bản của Thanh Huyền là phận đưa người đón khách,
chịu cảnh bán thân trong viện kỹ nam, cuối cùng được quấn vào mảnh
chiếu rách ném ra bãi tha ma hay giống như Vân Xuyên công tử, thân
nhiễm bệnh hiểm nghèo, kéo dài hơi tàn, đau đớn không chịu nổi —”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.