THỀ NGUYỀN - Trang 303

bên thái dương: “Lần này, một bạt tai đúng là quá hời cho ả, đáng lẽ nên
xẻo miệng ả mới phải!”

Nhưng nghĩ lại, tuy lúc này tay bị thương cũng coi như lấy một răn

dạy trăm, dùng ả la sát đó làm tấm gương từ từ chặn miệng đám người kia,
có lẽ đám bà tám đáng ghét cũng biết giữ mồm giữ miệng hơn? Dù chuyện
này khiến sư phụ đau lòng, nhưng giúp hắn biết rõ sư phụ rất quan tâm đến
hắn nên bàn tay này bị thương rất đáng giá!

Tóm lại, tâm trạng hiện tại của hắn giống như tiết xuân tháng ba ấm

áp, cỏ cây đâm chồi, chim chóc ca hát!

“Làm bừa làm ẩu, thích đánh nhau bạo lực, không biết hối cải!” Nghe

hắn căm giận thốt lên, Thiên Sắc không hề khen ngợi mà còn nghiêm mặt:
“Tự nghĩ xem, vi sư phải phạt ngươi như thế nào?”

Đây gọi là vừa đấm vừa xoa, bây giờ, nàng đã bị thằng nhóc này buộc

phải đổi hướng, bị bắt thay đổi ý định ban đầu, phải thỏa hiệp ở lại với hắn.
Nhưng chuyện khác thì không thể giả câm giả điếc nể tình bỏ qua được.

“Sư phụ muốn phạt Thanh Huyền chép sách sao?” Vừa nghe lời này,

Thanh Huyền ngây người, trừng mắt nhìn bàn tay, dùng con bài vạn năng
chưa lật: “Nhưng tay Thanh Huyền đau, không chép được đâu!”

Biết hắn nhất định sẽ nói như vậy, Thiên Sắc cũng không bỏ qua, nói

một câu chặn đầu: “Bây giờ không chép được cũng không sao, cứ học
thuộc trước đi.”

“Học thuộc…” Thanh Huyền lẩm bẩm, sau đó nhún vai, định từ chối:

“Sư phụ, người phạt chép sách như vậy chẳng thú vị chút nào, hay đổi cái
khác đa dạng hơn đi. Người có thể phạt Thanh Huyền hầu hạ người cả đời,
giặt quần áo, gánh nước quét nhà, trải giường gấp chăn!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.