THỀ NGUYỀN - Trang 375

“Đa tạ đế tôn.” Thiên Sắc hơi cúi đầu, vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, cũng

đã biết phải làm thế nào.

“Nó có thể tu thành hay không còn phải xem nhân duyên. Về phần

ngươi, nếu trong lòng không chút biết ơn, không biết giữ miệng thì ta sẽ
không khách sáo, tự giải quyết cho tốt đi!” Dứt lời, Hạo Thiên liền xoay
người bước đi, không cần phải nhiều lời nữa, được vài bước lại dừng lại,
nhìn hai thầy trò đầy sâu xa, khẽ nhíu mày xong lại giãn ra.

Thôi, tất cả đều là ý trời!

Thấy Hạo Thiên rời đi, Thiên Sắc mới quay đầu nhìn Thanh Huyền,

lạnh nhạt nói: “Thanh Huyền, đứng lên đi.” Ngữ điệu sâu kín, tựa như còn
ẩn chứa hàm ý khác.

“Sư phụ, không cần quỳ nữa sao?!” Tuy rằng hỏi như vậy, nhưng

Thanh Huyền cũng xoa xoa đầu gối tê cứng, chậm rãi đứng lên. Đi theo sư
phụ lâu như vậy, hắn rất ít khi bị phạt, đây là lần đầu tiên bị phạt quỳ.
Trước đây, dù sư phụ phạt hắn cũng tuyệt đối không chọn biện pháp lãng
phí thời gian lại không hiệu quả này.

“Ngươi tự nhận thấy bản thân mình không sai, quỳ ở đây cũng sẽ

không nhận ra lỗi lầm.” Thiên Sắc nhẹ nhàng đáp lại, nét mặt thoáng cười
như mẫu đơn nở rộ giữa trời đông, lộng lẫy rực rỡ, đôi mắt sáng như ngọc
nhưng sắc bén như kiếm không hề có ý cười: “Hơn nữa, vi sư cũng không
biết là ngươi đã làm sai chỗ nào.” Nói như vậy, nhưng không biết vì sao lúc
nhìn Thanh Huyền nàng đột nhiên nghĩ tới vướng mắc trong lòng hắn, khẽ
run lên, vô thức lui về phía sau.

Không biết là do vội vã trốn tránh hay trong lòng hơi mất tự nhiên,

nàng xoay người về phía hắn, không hề phát hiện ra lúc Thanh Huyền lơ
đãng nhìn phía sau gáy của nàng, lập tức ngây người!

******

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.