THỀ NGUYỀN - Trang 386

nét đau thương lấp loáng lóe qua ánh mắt, thậm chí nỗi chua xót đã hòa vào
toàn bộ hơi thở, nghẹn lại ở yết hầu.

“Thanh Huyền biết sai rồi ạ.” Cúi đầu khẽ đáp, hắn không dám ngẩng

đầu nhìn nàng, Thanh Huyền cảm nhận được có thứ gì đó đang trào ra mũi
mình, hắn dùng bàn tay quệt quệt mũi, lúc này hắn mới phát hiện trên mu
bàn tay toàn máu!

Màu đỏ sẫm đó giống hệt màu y phục của sư phụ, mang theo nỗi đau

thương khiến lòng người hoảng hốt. Mà trái tim hắn tựa như vết máu lem
luốc kia, một cảm giác chẳng biết là chua xót hay là đau khổ âm thầm dâng
lên trong lòng, hắn muốn trốn tránh cũng không được. Chẳng hiểu vì sao,
khoảnh khắc đó, hắn đột ngột nhớ tới những lời ác độc mà tiểu hoa yêu
Chu Ngưng từng mắng sư phụ trước khi lên Tây Côn Luân…

Đừng tưởng rằng không ai biết ngươi và cái gã họ Phong đã làm cái

việc không biết xấu hổ kia ở dốc Lưu Tuyền, ngươi gieo nhân xấu, thì đáng
nhận quả xấu, đáng bị người ta bội bạc…

Trái tim hắn bỗng đau thắt lại, tựa như có một cây kim cực nhỏ cực

sắc bất ngờ đâm vào trái tim mà hắn chưa kịp phòng bị, đâm tràn ra nỗi cô
đơn vạn dặm, mờ mịt hoảng loạn, đau đớn và khủng hoảng, nhưng tất cả lại
chỉ có thể biểu hiện bằng một nét đau thương thoảng qua đáy mắt..

Rốt cuộc chuyện không biết xấu hổ kia là chuyện gì?

Có lẽ chính là bước cuối cùng của nỗi khao khát tột độ trong những

giấc mơ của hắn.

Cũng có thể sư phụ ghét cay ghét đắng nó, cho nên người mới gọi thứ

đó là hạ lưu, không biết xấu hổ.

Sư phụ chắc chắn còn rất yêu Phong Cẩm, nếu Chu Ngưng không nói

bậy, có lẽ người đã từng có tiếp xúc xác thịt với Phong Cẩm. Nếu không thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.