THỀ NGUYỀN - Trang 387

tại sao đã qua ngàn năm mà người vẫn chưa quên được?

Hắn không biết người và Phong Cẩm đã từng có kỷ niệm thế nào, tình

cảm ra sao. Có phải sư phụ vẫn muốn gỡ bỏ khúc mắc, nối lại tình xưa với
Phong Cẩm?

Mà hắn, là thứ gì đây? Hắn tự mình đa tình giúp sư phụ trút giận,

nhưng chưa từng nghĩ rằng có lẽ sư phụ không hề cảm kích hắn. Thanh
Huyền chưa bao giờ muốn cướp lấy địa vị của Phong Cẩm trong lòng sư
phụ, hắn chỉ hy vọng sư phụ có thể quên Phong Cẩm. Nhưng mà, có lẽ sư
phụ chưa bao giờ có ý định để hắn thay thế vị trí của Phong Cẩm.

Như những lời Ngọc Thự từng nói, có lẽ không một ai có thể thay thế

địa vị Phong Cẩm trong lòng sư phụ, mà hắn chẳng qua là kẻ mặt dày mày
dạn giả vờ đáng thương cố quấn lấy sư phụ! Nhưng mà, ngẫm kỹ lại, đến cả
hắn cũng không thể tin, ngoại trừ quyết tâm lạ lùng và những lời hứa hùng
hồn ra, thì hắn dựa vào gì mà có thể khiến sư phụ quên đi Phong Cẩm?

Thật lâu, thật lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, lẳng lẳng nhìn Thiên

Sắc, sắc mặt xanh trắng, một sự phức tạp khó có thể phai mờ lóe lên trong
ánh mắt, nhưng vẫn cố che giấu cơn lốc đang cuộn trào trong đáy mắt.
Thần sắc cô độc đau thương, giọng nói khàn khàn trầm lặng chứa đựng sự
quạnh quẽ, cô đơn, từng lời từng chữ đều nhuộm sắc thê lương.

“Thanh Huyền không dám nữa.”

******

Rời khỏi Ngọc Hư Cung, dường như Thiên Sắc không muốn quấy rầy

bất kỳ ai, nàng một mạch đi thẳng xuống núi, không còn cố tình đi chậm
chờ Thanh Huyền như xưa nữa. Nàng đi hơi gấp, mà Thanh Huyền đuổi
theo phía sau cũng khá vất vả, nhưng hắn vẫn cắn răng nhẫn nhịn không lên
tiếng, lẳng lặng theo sát sau nàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.