THỀ NGUYỀN - Trang 410

Vô Hoa Ngôn quyết ý, y thu cây quạt giấy lại, bàn tay phải biến thành

vuốt hồ ly cực sắc, móng vuốt sắc bén và dài mảnh đen sẫm lại, y đăm đăm
dữ tợn vung vuốt nhắm vào lưng Thanh Huyền…

Đây là sát chiêu của y, một khi móng vuốt đâm vào da thịt lập tức sẽ

moi tim móc phổi của kẻ địch! Bây giờ, Hoa Vô Ngôn cũng không thèm
quan tâm nếu y giết tiểu quỷ này thì sẽ đắc tội với Thiên Sắc, y chỉ hận
không thể tự tay vò nát tim gan của hắn mới có thể giải trừ nỗi oán hận
trong lòng!

Trong tích tắc, đến cả Chu Ngưng cũng nhận ra được tình thế hiểm

nguy, nàng cuống quýt hét lớn: “Sư phụ cẩn thận!” Nhưng Thanh Huyền lại
mắt điếc tai ngơ, không những không tung ra động tác phòng vệ tiếp theo,
ngược lại hắn còn âm thầm tìm kiếm xung quanh, hắn chỉ mong có thể
trông thấy bóng dáng của sư phụ.

Ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, chẳng biết một món binh

khí như một mũi tên từ đâu bay vọt tới xuyên thẳng vào móng vuốt Hoa Vô
Ngôn, khiến y không thể không thu tay về.

Đó là một cây bút bằng bạch ngọc!

Hoa Vô Ngôn nén đau rút cây bút bạch ngọc trên bàn tay ra từng chút

từng chút một, nhưng cây bút kia cắm vào rất sâu, mỗi lần nhổ ra được một
ly thì toàn thân đều đau đớn! Y cắn chặt răng, tay run run tiếp tục, y bỗng
nghe thấy một tiếng cười khẽ, giọng nói một nam tử không biết từ nơi nào
truyền tới.

“Hoa Vô Ngôn, ngươi dù gì cũng là bậc tiền bối, thế mà lại dùng thứ

thủ đoạn tàn nhẫn này đối phó với tiểu bối, chẳng lẽ ngươi không sợ lục
giới nhạo báng ư?”

“Bán Hạ sư bá!” Nhận ra giọng nói quen thuộc đó, Thanh Huyền khẽ

gọi, hắn hơi ngạc nhiên vui mừng, nhưng trong lòng cũng thất vọng khó tả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.