THỀ NGUYỀN - Trang 411

Vì người đến đây không phải là sư phụ…

Quả nhiên, trong rừng cây vang lên âm thanh cực nhỏ, một lát sau,

một nam tử xuất hiện đứng cách bọn họ khoảng chừng mười bước.

Nam tử kia lẳng lặng đứng dưới bóng cây, hai tay chắp sau lưng, một

nụ cười nhàn nhạt hiện trên khuôn mặt nho nhã trầm tĩnh. Phong thái của
người đó tản ra khí chất của bậc trí thức, nhưng đôi lông mày lại hơi xếch
lên, ánh mắt vô cùng sắc bén khiến người ta không dám nhìn gần.

Người đó chính vị đệ tử thích ngao du tứ hải nhất của Trường Sinh

Đại đế, y say mê nhất là thơ, từ, sáo trúc, một con mọt sách chính hiệu –
Bán Hạ.

“Nếu nói bản công tử tàn nhẫn, vậy những kẻ tu tiên thành thần chẳng

phải đều tàn nhẫn dựa vào việc thu yêu bắt quỷ tay nhuốm máu tanh, rặt lũ
sát sinh!” Cuối cùng, Hoa Vô Ngôn cũng nhổ được chiếc bút bạch ngọc ra
khỏi bàn tay, vứt phắt xuống đất. Hoa Vô Ngôn ôm bàn tay máu chảy ròng
ròng, chẳng biết là vì đau đớn hay là phẫn nợ, y nhíu mày tỏ vẻ châm biếm
lạ lùng, nhưng vô hình trung lại khiến khuôn mặt tuấn tú của y đều vặn vẹo,
đôi con ngươi bùng cháy ngọn lửa đỏ âm u: “Đồ hai mặt, xem thường luân
lý, hung thần ác sát, mặt người dạ chó. Yêu thì sao, mà tiên thì thế nào? Ai
dám nói rằng mình sạch sẽ hơn ai?”

“Sạch sẽ cũng được, không sạch cũng chẳng sao, tất cả đều là chuyện

của tiên gia, không tới lượt một tên yêu nghiệt như ngươi cả gan bình
luận.” Xòe bàn tay ra, chiếc bút bạch ngọc trong tích tắc bay vào lòng bàn
tay mình, Bán Hạ vẫn luôn nở nụ cười lạnh nhạt. Lời nói vẫn tao nhã lễ độ
như trước, nhưng ý cảnh cáo trong những lời không mặn không nhạt kia rất
rõ ràng: “Hoa Vô Ngôn, nếu ngươi vẫn muốn giữ lại cái mạng hèn hạ để
tiếp tục tu tiên thì nhanh biến đi. Ngươi có biết, đời ta hận nhất cái mùi khai
ngấy trên người yêu hồ không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.