THỀ NGUYỀN - Trang 472

“Thanh Huyền huynh, ta vốn tưởng rằng huynh là người tu đạo thanh

tâm quả dục, không biết si mê tình nhi nữ, không ngờ —” nháy mắt mấy
cái, sắc mặt Triệu Thịnh càng mờ ám và ngả ngớn, hơn phân nửa lời thốt ra
là châm chích: “Huynh dường như còn thành thạo hơn cả ta.”

Thấy lời nói và cử chỉ của Triệu Thịnh ngày càng quá mực, Thiên Sắc

cắn chặt môi dưới, trầm mặc một lát, lúc nàng lên tiếng sắc mặt đã trở nên
giận dữ, giọng lạnh như hầm băng: “Triệu Thịnh, bớt lời nhảm nhí đi, sư
huynh ta dạy ngươi đạo thuật là để ngươi trừ ma vệ đạo, không phải vì toan
tính của bản thân làm hại tính mạng người khác!”

“Sư huynh?” Triệu Thịnh sửng sốt, không đoán được vì sao nàng nói

vậy, một lúc sau mới hiểu ra, lúng túng nhìn Thanh Huyền: “Thanh Huyền
huynh, nàng ấy là gì của huynh —”

“Nàng ấy là sư phụ ta.” Thanh Huyền ngẩng mặt, khóe môi nở nụ

cười, đưa tay ra sau tìm kiếm tay Thiên Sắc nắm thật chặt, không chịu
buông ra, thản nhiên nói tiếp: “Cũng là người con gái ta yêu.”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng, ngầm bảo nàng đừng nói gì, cứ

giao hết mọi chuyện cho hắn xử lý.

Thiên Sắc bị Thanh Huyền cầm tay, giật ra cũng không được, để yên

cũng không xong, tâm tình rất phức tạp, không biết nên nói gì đành dùng
im lặng đối phó.

Không thể không nói, Triệu Thịnh bị những lời thản nhiên của Thanh

Huyền làm cho chấn động.

Y cũng thừa nhận, mặc dù chính bản thân y từ nhỏ đã phóng đãng

không chịu vào khuôn phép, không ngờ có ngày lại thích Tố Bạch đến mức
nhất định phải lấy làm vợ. Nhưng vẫn phải e ngại dư luận thế gian, hai
người xa cách về thân phận địa vị, khi gặp gỡ cũng luôn lén lút, không dám
cho mọi người nhìn thấy, càng đừng nói đến chuyện công khai tâm sự. Còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.