THỀ NGUYỀN - Trang 555

Những lời này của Thanh Huyền nếu để Cứ Phong nghe thấy, đương

nhiên y tức nghiến răng nghiến lợi hận không thể lột da, róc xương của hắn
ra. Mà Thiên Sắc cho dù biết chân tướng, nhưng trong tình huống thế này,
đối diện với bộ mặt dày vô sỉ của Thanh Huyền, nàng chỉ đành giữ im lặng.

Thiên Sắc không đáp, Thanh Huyền thấy chẳng thú vị gì. Hắn quệt

miệng, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt đày hoang mang: “Sư phụ,
gần đây Thanh Huyền thấy hơi kỳ lạ.”

“Hở?” Thiên Sắc không nhìn hắn, còn đang hiểu lầm hắn lại giở trò

đùa không đứng đắn, nàng bèn thuận miệng đáp một tiếng: “Lạ cái gì?”

“Hình như gần đây Thanh Huyền trở nên lợi hại.” Thanh Huyền nhìn

thanh kiếm Càn Khôn giản dị đang đặt bên gối, hắn càng nhìn càng thấy nó
lạ lùng: “Chắc là vì thanh kiếm này.”

Trước kia, hắn vẫn luôn sử dụng thanh “Lục Kiếm Tiên” của sư phụ,

ngày thường đa phần là hắn dùng cách thức điều khiển hồn kiếm, rất hiếm
khi cầm kiếm. Nhưng thanh kiếm Càn Khôn này lại khác hẳn, mỗi lần rút
kiếm, hắn đều cảm nhận thấy dường như có một sức mạnh vô hình từ chuôi
kiếm dâng lên truyền vào tứ chi bách hải của hắn. Khi vung kiếm xuất
chiêu sức mạnh phát ra to lớn đến độ cả hắn cũng thấy khó tin.

Như khi ở U Minh Ti, hắn không rõ sức mạnh lúc đó đến từ đâu, mà

hắn lại có thể đối kháng với Bắc Âm Phong Đô đại đế.

Xem ra, hôm đó sư tôn truyền thanh kiếm này lại cho hắn, dường như

người đã biết chuyện đó mới dám phó thác an nguy của sư phụ cho hắn.

“Đây là thần binh thời thượng cổ.” Thiên Sắc cũng theo tầm mắt hắn

nhìn thanh kiếm Càn Khôn, sự nghi ngờ của nàng không kém cạnh gì hắn,
nhưng nàng không nói rõ chỉ trấn an hắn: “Nó có thể phát huy được sức
mạnh trong tay ngươi thì đó là duyên phận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.