THỀ NGUYỀN - Trang 564

Thanh Huyền cảm thấy mừng thầm nhưng cũng có chút lo lắng không

nói nên lời. Hắn cũng chẳng mong chờ là sư phụ không biết gì cả, ngay cả
hắn cũng phát hiện ra hai kẻ giả nhân giả nghĩa kia thì sao sư phụ không
biết được. Nếu sư phụ thật sự bình thản coi như không thấy người đó thì
thật sự đáng vui mừng. Nhưng nếu sư phụ đang cố gắng giữ bình tĩnh
nhưng trong lòng lại dậy sóng, vậy thì —

“Sư phụ, vừa rồi ở ngoài miếu Nguyệt lão có phải —” nhìn ngón tay

ngọc thon dài nhẹ nhàng vuốt ve tấm vải lụa đỏ, càng làm nền tôn lên làn
da trắng nõn, trái tim hắn đập mạnh, khẽ nuốt nước bọt cố gắng nhẫn nhịn,
cuối cùng nhịn không được đành thốt lên nghi ngờ trong lòng mình.

“Vi sư thấy.” Thiên Sắc cúi mặt, lãnh đạm lên tiếng ngắt lời hắn.

Thanh Huyền chợt cứng miệng không nói được gì nữa, Câu trả lời của

Thiên Sắc rất đơn giản nhưng vừa nghe đã hiểu được rất nhiều.

Ngón tay đang vuốt ve miếng “vải hỉ” kia chợt dừng lại, cử chỉ của

Thiên Sắc giống như đã chọn được vải nhưng thực tế hoàn toàn khác hẳn,
câu nói tiếp theo cũng chẳng liên quan gì đến việc chọn vải: “ Bọn họ đi về
phía Ninh An vương phủ.”.”

Ninh An vương phủ?

Chẳng lẽ, Phong Cẩm và ả đồ đệ la sát kia đến đây vì chuyện của

Triệu Thịnh?

Trong phút chốc, Thanh Huyền vừa thở phào nhẹ nhõm vì lời của

Thiên Sắc lại lập tức chuyển sự lo lắng sang phía Triệu Thịnh. “Sư phụ,
chúng ta lập tức về Ninh An vương phủ xem thử đi.” Càng nghĩ càng bất
an, Thanh Huyền liền kéo tay áo Thiên Sắc, không đợi Thiên Sắc đáp lại đã
xoay người bước đi, dáng vẻ vội vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.