THỀ NGUYỀN - Trang 636

Thấy Dụ Lan phẫn nộ, lệ khí tỏa ra lạnh buốt, Cứ Phong dùng phần

sức lực cuối cùng níu chặt vạt áo Dụ Lan, Cứ Phong lắc đầu, cất từng tiếng
khó khăn: “Được rồi… chúng… chúng ta… đi.”

Vốn rằng cơ thể sắp mục nát, cho dù có dùng mọi cách cứu vãn thì

cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà, cuối cùng vẫn phải đi đến điểm kết thúc.

Thanh Huyền rõ ràng đang đứng ngay trước mắt, nhưng vì kiêng dè

Phong Cẩm, hơn nữa điệu bộ của Cứ Phong khiến nàng phân tâm. Dụ Lan
khẽ cắn môi, đành phải ôm Cứ Phong rời khỏi đây, rồi đi tới đâu thì tính tới
đó.

Thấy Dụ Lan biến mất, Thiên Sắc mới thoáng yên lòng.

Bức vách thủy tinh rất kiên cố không gì phá nổi, sau khi thương

lượng, hai bên chia làm hai ngã tự kiếm đường ra. Nhưng mà, Thiên Sắc
vẫn lo lắng bất an vì Thanh Huyền phải rời khỏi tầm mắt của nàng, nên
nàng cứ nhìn mãi Thanh Huyền chậm chạp không cất bước.

Phong Cẩm cười chua chát, y hiểu rõ nàng đang lo điều gì bèn trầm

giọng trấn an: “Muội yên tâm, chỉ vì một tiếng “Cẩm sư huynh” của muội,
ta chắc chắn sẽ bảo vệ hắn.”

Thanh Huyền chẳng ừ hử gì chỉ một mực theo sau Phong Cẩm. Theo

lối mòn bước thấp bước cao, hai người đi càng ngày càng xa, cho đến khi
chắc chắn đã đủ xa, Thanh Huyền buồn bực lên tiếng: “Ngươi còn thích sư
phụ ta?”

Bước chân Phong Cẩm khựng lại, y không thừa nhận cũng chẳng phủ

nhận, chỉ dừng một lát rồi y lại bước tiếp.

“Đừng tưởng không đáp thì có nghĩa là phủ nhận.” Thanh Huyền cười

nhạo, nghĩ tới điệu bộ lúc nãy của Phong Cẩm, một nỗi chua chát dâng lên
trong lòng hắn. Nếu không phải sư phụ đã thừa nhận hắn chiếm một vị trí

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.