THỀ NGUYỀN - Trang 648

Dụ Lan chớp mắt, hành động lời nói vô cùng lạnh lùng, ngay cả nụ

cười cũng lạnh lẽo, giống như ánh trăng cổ lạnh giá từ trăm năm thấm vào
xương cốt: “Thật sự có lỗi, nếu hôm nay ta không giết ngươi, Cứ Phong
của ta không thể sống được!”

******

Thiên Sắc và Tử Tô một trước một sau kiếm đường tụ họp với Phong

Cẩm.

Nước nhỏ xuống bên trong hang đá, mỗi bước chân đều ướt sũng

không thoải mái. Tử Tô vừa đi vừa mím môi, mặt mày lạnh lùng không kêu
một tiếng, cảm xúc mênh man khó nói thành lời dâng lên như sóng xô bờ.

Nàng không phải người mù, đương nhiên nhìn ra được ánh mắt của sư

phụ đối với ả này chưa dứt tình, nhưng ả ta không thèm nhìn tình lang cũ,
tựa như đã hạ quyết tâm, trong mắt chỉ có tiểu đồ đệ không biết trên dưới
kia. Trong lòng nàng thật sự bực bội và ấm ức, cùng với sự bất bình cho sư
phụ, nàng không thể nào nghĩ ra được vì sao sư phụ nhà mình vốn nho nhã
tài giỏi học cao hiểu rộng vậy mà không bằng thằng nhóc mỏ nhọn kia, mặt
khác cũng thấy chua xót trong lòng.

Thiên Sắc xưa nay vốn ít nói, không có quan hệ gì với Tử Tô, giờ lại

lo lắng trong lòng nên càng im lặng, hai người đi lại trong im ắng khiến bầu
không khí căng thẳng.

Càng đi về phía trước, hang động càng chật hẹp, trái tim Tử Tô giống

như bị nhét xuống một nơi tù túng, co rút nhanh đến mức khó chịu.

“Ngươi thật sự đối với sư phụ ta —” rốt cục, nàng không nhịn được

nữa, đột ngột mở miệng, lại cảm thấy xấu hổ, không biết nên tiếp tục như
thế nào, nghẹn lời chẳng nghĩ ra nên nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.