THỀ NGUYỀN - Trang 671

thức như vậy, cho nên, “thân là Cửu công chúa” Thiên Sắc liền nhận trà của
Tố Bạch, ý tứ uống một ngụm rồi sau đó cho kết thúc buổi lễ.

Thấy một đám người vây quanh Triệu Thịnh và Tố Bạch đưa về tân

phòng, Thanh Huyền vốn ngứa ngáy định chạy sang trêu chọc Triệu Thịnh
phá động phòng, nhưng nghĩ đến chuyện trở về Yên sơn nên chẳng làm gì
cả.

“Sư phụ, chúng ta thu dọn hành trang trở về —” hắn lơ đãng quay đầu,

chưa nói hết câu chợt phát hiện bộ dạng khác thường của Thiên Sắc!

Nàng gần như ngồi liệt trên ghế, hai tay siết chặt tay vịn, mặt đỏ bừng,

đôi mắt hơi khép ửng đỏ, viền mắt ướt nước, ánh mắt mang theo sự quyến
rũ dần lan khắp đáy mắt lạnh lùng, hai gò má ửng đỏ khác thường giống
như đóa mẫu đơn nở rộ chờ người tới hái.

“Sư phụ?!” Thanh Huyền bị bộ dạng này của nàng làm cho hoảng sợ,

vội vàng đưa tay đỡ nhưng vừa chạm vào cánh tay đã phát hiện ra người
nàng nóng bừng một cách kỳ lạ, ngay cả hơi thở phả ra cũng rất
nóng!”Người làm sao vậy?!” Thấy nàng tựa như không còn sức lực, chỉ có
thể ngồi dựa vào ghế, Thanh Huyền càng sốt ruột.

Đúng lúc hắn hoảng hốt không suy nghĩ được gì, bên cạnh đột nhiên

vang lên giọng nói đạm mạc: “Muội ấy say.” Rồi sau đó bất thình lình một
bóng người đỡ Thiên Sắc dậy, đẩy thẳng nàng vào lòng Thanh Huyền.

“Hả? !” Thanh Huyền nhìn kỹ mới phát hiện người đó chính là Bán

Hạ vừa biến mất. Hắn ngạc nhiên, đưa tay ôm Thiên Sắc theo bản năng, có
điều không hiểu nên không thể giải thích những lời của Bán Hạ.

Say?!

Sao sư phụ có thể say?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.