THỀ NGUYỀN - Trang 672

Trong lòng đã có chút nghi ngờ, nhưng chưa đợi hắn hỏi nguyên nhân,

Bán Hạ đã thản nhiên mở miệng: “Thanh Huyền, đưa muội ấy về phòng
nghỉ ngơi, chăm sóc cẩn thận.”

Những lời này vừa nghe qua tựa như rất bình thường, như là Thiên

Sắc thật sự say rượu cần phải nghỉ ngơi. Tuy rằng trong lòng Thanh Huyền
nghi ngờ, nhưng nhận ra Thiên Sắc dựa vào lòng hắn, người nóng bừng
không hề giảm bớt nên cũng không nhiều lời nữa, chỉ “dạ” một tiếng rồi đỡ
Thiên Sắc về phòng.

Đi được vài bước, hắn lại ngạc nhiên phát hiện dường như Thiên Sắc

thật sự say, ngay cả bước chân cũng loạng choạng, lúc này hắn cũng chẳng
bận tâm nhiều bèn ôm lấy nàng.

Thấy thị nữ dẫn Thanh Huyền đang ôm Thiên Sắc về tẩm phòng, nét

mặt Bán Hạ lạnh nhạt, cầm chén trà Thiên Sắc mới vừa uống, nhìn bóng
mình trên mặt nước còn sót lại trong chén, khẽ lắc lắc cực kỳ mơ hồ, đột
nhiên đôi mắt y nhíu lại, bàn tay siết chặt, bóp nát chén trà!

“Ngươi cho muội ấy uống cái gì?!”

Phía sau vang lên tiếng chất vấn sắc bén, không cần nói cũng biết là

Phong Cẩm.

Bán Hạ xoay người, liếc nhìn Phong Cẩm, thấy sự túc giận khó che

giấu trên khuôn mặt y, bèn nhếch môi coi như một nụ cười nhạt, đôi mắt trở
nên phức tạp khó đoán, y rũ mắt che cơn lốc xoáy nơi đáy mắt: “Một giọt
máu mà thôi.” Bán Hạ trả lời nhẹ nhàng bâng quơ, vô cùng thản nhiên
chẳng thèm che giấu, lúc xòe tay ra những mảnh vụn của chén trà rơi loạt
xoạt trên tấm thảm đỏ, hai màu sắc đỏ và trắng cực kỳ nổi bật.

Đúng vậy, lúc Tố Bạch kính trà cho Thiên Sắc, trong chén trà đã thêm

vào một thứ không thích hợp. Đó là một giọt máu Bán Hạ lén lấy của
Thanh Huyền lúc đưa hắn từ Âm ty trở về!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.