THỀ NGUYỀN - Trang 673

Vừa nghe mấy chữ này, Phong Cẩm vô cùng chấn động, sắc mặt cũng

ngày càng khó coi!

“Ngươi biết rõ nếu muội ấy ăn phải đồ tanh tính tình sẽ nổi loạn, vậy

mà ngươi —” chỉ trong chớp mắt, y tức giận cắn răng, lửa giận bừng bừng
trong lồng ngực muốn trào ra ngoài nhưng không biết phải trút ra như thế
nào, chỉ có thể cố gắng nén xuống, chịu đựng, lên tiếng trách cứ.

Bán Hạ lơ đễnh mỉm cười nhẹ nhàng, hàng lông mi dài trùm lên bóng

mắt, nét mặt thâm sâu, bộ dạng đầy châm biếm: “Ngày đó ở bên bờ suối,
chẳng phải chưởng giáo sư huynh cũng biết rõ điều này sao, vậy mà còn
cho Thiên Sắc uống máu của mình?!” Y nói rất nhẹ nhàng đơn giản nhưng
cực kỳ sắc bén, cuối cùng y nhạo báng hừ một tiếng, đôi mày nhíu lại như
chế giễu. Lạnh lùng, tràn đầy khinh thường, nói hết mọi nguyên nhân thật
rõ ràng: “Nếu không phải như vậy, sao Bạch Liêm lại hiểu lầm Thiên Sắc
và ngươi thực sự có quan hệ vợ chồng, chán nản ôm đau thương trở về Cửu
Trọng Ngục?”

Phong Cẩm không ngờ tâm tư và tính toán của mình ngày đó lại bị

Bán Hạ nhìn thấu, chợt nhíu mày trán nhăn lại: “Ngươi —” y muốn nói gì
đó nhưng không nói nên lời, chỉ có thể thở dài, ánh mắt lảng tránh coi như
cam chịu.

“Xem ra ta cũng không nói gì sai.” Bán Hạ xoay người liếc Phong

Cẩm, mày nhướn lên, giọng vẫn trầm thấp, nhưng đôi mắt đen cực kỳ sắc
bén làm cho người ta không thể thở nổi: “Hôm nay, cho dù Thiên Sắc nổi
loạn cũng không có gì nghiêm trọng, Thanh Huyền là vị hôn phu tương lai
của muội ấy nhất định sẽ chăm sóc cẩn thận, không phiền đến chưởng giáo
sư huynh phải bận tâm.”

Nói xong, y liền bỏ đi, chỉ còn lại một mình Phong Cẩm đứng lặng

thật lâu trên hỉ đường phủ kín vải đỏ kia, giống như đối mặt với một kết
cục khó khăn, không thể cứu vãn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.