THỀ NGUYỀN - Trang 91

Thiên Sắc nhìn bộ dạng không cam tâm tình nguyện của Thanh

Huyền, liền đưa tay xoa xoa đầu đồ đệ: “Yên tâm, tuy rằng tính tình tiểu sư
bá ngươi không tốt, nhưng không phải là người không biết phải trái.”
Khoảnh khắc đó, tuy sắc mặt nàng lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lãnh đạm trong
như nước chợt trở nên xinh đẹp, nụ cười nhẹ nhàng như đóa sen xanh hé
nở, mang theo sự ấm áp và an ủi: “Đợi sư phụ làm xong việc, chắc chắn sẽ
tới đón con.”

Hệt như ngày đó, cậu tỉnh lại từ cơn ác mộng, mở mắt liền nhìn thấy

bóng dáng người con gái áo đỏ với giọng nói khiến người ta tin tưởng:
“Nếu bái ta làm thầy, ta nhất định sẽ bảo vệ con chu toàn.” Khi đó, cậu đã
tin tưởng không chút do dự, và bây giờ —

Cậu đương nhiên cũng tin tưởng không chút nghi ngờ!

*****

Sau khi Thiên Sắc đi, Thanh Huyền đứng ở bàn uể oải mài mực. Tuy

Bạch Liêm cầm bút lông sói nhưng chẳng phê duyệt chữ nào lên công văn
đang mở, chỉ lặng im nhìn Thanh Huyền, ánh mắt ẩn chứa chút xót xa,
quan sát cậu từ đầu đến chân.

Cảm nhận được ánh mắt thay đổi kỳ lạ đó, Thanh Huyền vẫn theo

nguyên tắc “Địch bất động, ta bất động”, ngoan ngoãn đứng im. Chỉ có
động tác mài mực mà như mài dao, mài nghiên mực kia kêu ken két.

Một lúc sau, ánh mắt Bạch Liêm đột nhiên tối lại hoàn toàn thay đổi,

ném mạnh cây bút trong tay, chẳng thèm bận tâm vết mực lem luốc trên
tấm thảm đỏ rực rỡ: “Thằng nhóc này, mới theo Thiên Sắc hơn sáu năm vậy
mà muội ấy đã giúp ngươi sửa tiên thân, độ cho mấy trăm năm tu vi…” Y
nói không rõ, như tự lẩm bẩm với mình, giọng tràn đầy sự khinh thường và
khó hiểu, chỉ có sự bất mãn là rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.