THỀ NGUYỀN - Trang 92

Tuy giọng Bạch Liêm mập mờ, nhưng Thanh Huyền đứng rất gần y

nên cũng nghe hơn phân nửa.”Tiểu sư bá, người nói là sư phụ độ cho con
mấy trăm năm tu vi và giúp con sửa tiên thân?” Cậu cảm thấy hơi lạ nhưng
vẫn muốn xác định. Nghĩ lại, sư phụ có nhắc đến chuyện tu tiên thân,
nhưng không hề nhắc tới việc độ mấy trăm năm tu vi. Theo lời gã hồ yêu
Hoa Vô Ngôn, Thanh Huyền học đạo thuật chưa quá sáu năm, ngày trước
còn không đối phó nổi với thụ yêu. Vậy mà chỉ mấy ngày sau đã có thể bắt
được la sát, chính cậu cũng không hiểu nổi sự tiến bộ vượt bậc này. Thì ra,
tất cả đều nhờ sư phụ.

Sư phụ đối với cậu quá tốt!

Trước đó, cậu còn tưởng rằng sư phụ muốn nuôi dưỡng mình để lấy

thân thể tẩm bổ. Giờ nghĩ lại, làm gì có người sư phụ nào như vậy, độ cho
‘thuốc bổ’ mấy trăm năm tu vi còn giúp sửa tiên thân? Nghĩ đến những
hiểu lầm trước đó của bản thân với sư phụ, lòng Thanh Huyền lại tràn đầy
áy náy và xấu hổ.

“Vô nghĩa! Ngươi cho rằng sao người trần mắt thịt như ngươi có thể

đến U Minh điện dễ dàng vậy sao?” Bạch Liêm mất kiên nhẫn liếc Thanh
Huyền, chỉ cây bút lông sói, ý bảo cậu nhặt lên.

Thanh Huyền bước lại, nhặt cây bút lông sói đưa đến trước mặt Bạch

Liêm, đột nhiên hỏi thẳng không hề báo trước: “Có phải tiểu sư bá thấy sư
phụ đối xử tốt với con nên người ghen tị không?” Cậu cười tủm tỉm, hỏi
luôn chuyện đã chắc chắn trong lòng không chút e dè: “Không phải là tiểu
sư bá thích sư phụ con chứ? !”

“Khụ khụ!” Tuy rằng bản thân cũng là người nhanh mồm nhanh

miệng, nhưng Bạch Liêm hoàn toàn không ngờ có người dám nói không
chút e dè trước mặt mình như vậy. Chỉ một câu đã trúng ngay điểm yếu của
y, khuôn mặt tuấn tú chợt đỏ bừng, đành phải giả vờ ho để che giấu. Ho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.