THỀ NGUYỀN - Trang 940

“Đệ! Đệ! —” Hạo Thiên tức giận đến phát run, nắm tay siết chặt gần

như trở nên trắng bệch, đôi mắt đen tràn ngập thịnh nộ. Làm gì còn chút
nào uy nghiêm của bậc chí tôn Ngọc Hoàng đại đế, quả thật giống Tu La ác
quỷ ở địa ngục, muốn cắn người ngay lập tức.

Run lên một lúc, y mới từ từ dằn cơn giận xuống.

Giờ khắc này, sắp phải đối đầu với kẻ địch mạnh, lần này Trường Sinh

yến cũng đang muốn thương nghị chuyện lớn của lục giới, nếu y và Bình
Sinh trở mặt ngay thời điểm mấu chốt này, chỉ sợ không thiếu kẻ bụng dạ
khó lượng thừa dịp lao vào, cuối cùng, y đành phải cố gắng thỏa hiệp và
nhường nhịn….

“Ta tháo trói buộc trên người con bé là được chứ gì!” Không còn cách

nào khác, Hạo Thiên liếc Thiên Sắc một cái. Cũng đoán được với tính cách
của Thiên Sắc, nàng sẽ không ngu xuẩn nói chuyện trước đây với Bình
Sinh. Bởi vậy, mới đưa tay thu lại hết pháp thuật trên người nàng, để nàng
có thể nói chuyện, không đến mức phải chịu đau đớn khi chạm vào Bình
Sinh.

Nhưng dường như Bình Sinh chưa hài lòng vì điều này. “Cả Phược

yêu trạc và Tỏa yêu liêu trên tay chân con bé nữa.” Hắn nói rất rõ ràng,
trọng điểm, cũng vô cùng sắc bén, đôi mắt chợt nheo lại, giống như ngưng
tụ lại thành một cây kim châm.

Hạo Thiên nhìn thấy bóng mình trong đôi mắt hắn, cảm giác giống

như bị kẹp chặt trong đó, đột nhiên bị chèn ép đến cực độ, có cảm giác khó
hít thở. Giải pháp thuật trên người Thiên Sắc cũng không quan trọng lắm,
lùi lại một vạn bước, dù Thiên Sắc thật sự nói điều gì không nên thì Bình
Sinh cũng không còn nhớ gì nữa. Nhưng nếu tháo Phược yêu trạc và Tỏa
yêu liêu trên tay chân nàng, để nàng chạm vào Bình Sinh, chỉ sợ —

“Đó là Phù Lê Nguyên Thủy thiên tôn —” y giải thích, định từ chối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.