THỀ NGUYỀN - Trang 942

“Ngươi sao rồi?” Hắn khẽ hỏi, đột nhiên cảm thấy đau lòng. Nghĩ đến

những đau đớn trước đây nàng phải chịu, liền đưa tay định chữa trị vết
thương cho nàng, đã thấy nàng run rẩy lui về sau, dường như muốn cố ý
tránh né tay hắn.

Tay dừng lại giữa không trung, hắn cười khổ trong lòng, nghĩ là thói

quen hình thành trước đây vì nàng phải chịu tổn thương nên cũng không so
đo, chỉ nhỏ giọng hỏi lại: “Ngươi có sao không?”

Thiên Sắc nhìn Bình Sinh gần trong gang tấc, đột nhiên như không

thấy gì khác, chỉ nhìn thấy khuôn mặt hắn, những đường nét và góc cạnh
càng rõ ràng. Thậm chí, nàng có thể ngửi được mùi thơm quen thuộc trên
người hắn, làm cho nàng có cảm giác lục phủ ngũ tạng xoắn chặt lại, ruột
gan đau đớn từng tấc, từng cơn đau tựa như xé nát từ ngón tay nàng sau đó
nhanh chóng lan tràn vào đáy lòng.

Cuối cùng, nàng cuộn người lại, khấu đầu, giọng khàn khàn, rốt cuộc

cũng thốt lên câu đầu tiên phảng phất như cách mấy đời: “Đa tạ… Đế
quân!”

“Ngọc Hư cung cũng coi như quen thuộc với ngươi, muốn đi đâu thì

tùy ngươi.” Nhìn bộ dạng nàng như vậy, Bình Sinh không biết nên nói gì
cho phải, đành thở dài đứng dậy: “Dù thế nào cũng phải gặp sư tôn của
ngươi chứ. Hôm nay, nếu không phải ngài ấy cố ý muốn ngươi đến, sợ là ta
cũng sẽ không cho ngươi ra khỏi Tử Vi viên.”

Đúng vậy, hắn không phủ nhận hắn có lòng riêng. Hắn hy vọng tiểu

tước nhi này có thể đi vào chính đạo lần nữa, đăng lại tiên tịch, nên dù biết
trong lòng nàng còn mong mỏi phàm nhân đã hồn phi phách tán kia, cũng
coi như không biết.

Chỉ là, nếu nàng thật sự không muốn tu tiên —

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.