THỀ NGUYỀN - Trang 955

Từ xưa đến nay, Quảng Đan là người nghiêm túc, đàng hoàngnhất

trong tất cả sư huynh sư đệ,thuở nhỏ mọi người gây họa quay về, Nam Cực
Trường Sinh đại đế tức điên lên sẽ sai Thiên Sắc dùng roi mây tét mông họ,
mà Quảng Đan vĩnh viễn là người đứng một bên nhìn họ bị phạt. Từ xưa
đến nay y là người luôn thận trọng từ lời nói đến hành động, chỉ một lòng
tu đạo, tuyệt đối không gây ra chuyện gì sai trái. Mà lần đó, nghe nói
Quảng Đan chặn đường Dụ Lan muốn cướp lại Cửu chuyển chân hồn đan
từ tay Phong Cẩm, đừng nói là các sư huynh sư đệ đều kinh ngạc mà đến cả
Phong Cẩm cũng khó mà tin.

Kỳ thật, lần này họ to gan đến thế cũng là vì có chỗ dựa. Dù nói thế

nào đi nữa, đại chiến vạn năm giữa thần ma sắp nổ ra, theo lời Bắc Âm
Phong Đô đại đế thì Hạo Thiên bề ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng đã
nóng ruột nóng gan lắm rồi. Cho dù họ có để Thiên Sắc chạy thoát, cướp
lấy linh châu thì Hạo Thiên cũng không phạt họ quá nặng. Nhiều lắm là
khiển trách qua loa thôi…

… Có lẽ là như vậy… Tóm lại, họ không thể lo nghĩ quá nhiều… Nếu

thật sự sư phụ cũng không cứu được Thiên Sắc, vậy bọn họ đành bất chấp
tất cả…

Thiên Sắc nhẹ thở dài.

Quả nhiên, những chuyện phạm tội thế này, có bao giờ họ đơn thương

độc mã làm liều chứ? Từ xưa tới nay họ đều có phúc cùng hưởng, đến gây
họa cũng cùng nhau gánh vác…

“Vốn tưởng chỉ liên lụy mình huynh, nhưng không ngờ…” Thiên Sắc

vẫn không nhúc nhích, cúi đầu xuống, chớp chớp rèm mi dài, trong đôi mắt
đen thẳm lấp lánh tia sáng khác thường. Thật lâu sau, giọng nói trầm trầm
thoát ra khỏi môi mang theo một niềm chua xót: “Vậy lại càng không
đáng…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.