THỀ NGUYỀN - Trang 956

“Có gây họa hay không không quan trọng, chúng ta tự biết rõ!” Dường

như không thể nhịn thêm nữa, Bạch Liêm không muốn lằng nhằng với câu
chuyện không có điểm dừng này. Lần thứ ba y vươn tay bắt lấy cánh tay
nàng, khí thế sắc bén tỏa ra từ bàn tay, y đã mất kiên nhẫn, có ý ép buộc:
“Ta hỏi lại lần nữa, rốt cuộc muội có đi theo ta không?”

Thiên Sắc lùi về sau một bước tránh khỏi tay y. Nàng đứng đó, yên

lặng nhìn Bạch Liêm, tất cả những âm thanh u u ám ám, sâu nặng nhạt
nhòa, muôn hình vạn trạng ùa tới kết thành một mối, nỗi bi thương dâng
trào, những rối rắm không thể cởi bỏ cuối cùng biến thành nhịp tim trầm ổn
trong lồng ngực nàng. Sau cuối, nàng thản nhiên đáp lời từ chối tất cả ý tốt
của y: “Muội đã không còn đường đi nữa.”

“Muội!” Bạch Liêm khó mà che giấu cơn giận ngập trời, y khẽ quát để

để lộ sự thất thố của mình, y thật không biết nên làm thế nào cho đúng.
Cuối cùng, Bạch Liêm dường như được ăn cả ngã về không, đành phải làm
theo cách của Bán Hạ chỉ, nước cờ cuối cùng là những lời y không muốn
nói ra nhất: “Thiên Sắc, muội có bao giờ ngẫm lại, nếu Thanh Huyền còn
sống, hắn sẽ cho phép muội làm thế này ư?”

Câu cuối cùng của Bạch Liêm như một lời chú, ăn mòn trái tim nàng,

đục khoét tầng tầng lớp lớp, tích lại thành thứ kịch độc không thể cứu chữa
rồi hòa tan vào máu, theo dòng máu lưu chuyển khắp toàn thân, vừa như
băng lại vừa như lửa tàn phá mọi thứ. Sức tấn công quá mạnh, giống hệt
một cơn sóng triều đẩy trái tim lung lay sắp đổ của nàng ngã nhào.

Đúng vậy, đương nhiên Thanh Huyền của nàng sẽ không để nàng làm

thế.

Chỉ tiếc, Thanh Huyền của nàng đã mất….

Xoay người đi, nàng lẳng lặng nuốt tất cả những lời không nên nói

xuống tận đáy lòng, im lặng nắm hạt châu trong tay, chỉ cực nhẹ đáp một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.