THỀ NGUYỀN - Trang 957

câu…

“Tiểu sư huynh, tạm biệt.”

Tạm biệt, vĩnh biệt, từ nay về sau không mong gặp gỡ.

******

Không biết Bạch Liêm đã đi từ lúc nào, Thiên Sắc nắm chặt viên Tù

hồn châu, trong hạt châu đỏ rực có một dãy sáng tím trôi nổi bồng bềnh.
Nằm gục lên bàn, nàng ngơ ngẩn nhìn, quyến luyến không buông, chỉ sợ
rằng giây tiếp theo sẽ không thể nhìn thấy nữa.

Con của nàng, đến giờ vẫn là dáng vẻ này sao? Thật không biết, đến

bao giờ nó mới giống như những đứa trẻ vừa sinh vung vẩy cánh tay béo
tròn, oa oa khóc nỉ non?

Có lẽ nàng là loại người bướng bỉnh chỉ thích làm theo ý mình, khó

trách tới bây giờ vẫn luôn cô độc. Chẳng biết là do mắt nàng đau hay là do
ánh nến lay động khiến nàng mỏi mắt, bất tri bất giác nàng chìm vào giấc
ngủ.

Không thể phân rõ là tưởng tượng, là ma chướng, hay là một giấc mơ,

một luồng sáng vàng kim đập vào mắt Thiên Sắc, chờ đến lúc nàng nhìn lại
được thì đã thấy một biển hoa rực rỡ, hoa hướng dương nở rộ tràn ngập núi
đồi. Từng bông hoa to đón gió lung lay, giống hệt như từng vầng mặt trời,
sắc màu tươi sáng vô hạn.

Trong biển hoa vàng dập dềnh gợn sóng loáng thoáng bóng một người

ẩn hiện, xem thân hình đó chín phần giống Thanh Huyền.

Trong thời gian ngắn, chút hy vọng còn thừa chợt ngưng tụ lại, Thiên

Sắc vội đuổi theo bóng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.