THEO ANH ĐI ĐẾN TẬN CÙNG THẾ GIỚI - Trang 105

giống những đứa con gái khác học võ đánh thua mà cứ cố chấp. Dùng sức
không thắng được thì phải dùng trí. Chiêu thức của cô uyển chuyển, nhanh
nhẹn, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt đối phương, dễ làm đối phương mất
phương hướng. Cuối cùng thì lợi dụng thời cơ đó mà tung đòn cuối cùng để
thắng thôi...

Nhưng với Đông Quân thì khác. Có một điều cậu không nói ra, nhưng

thực ra cậu thua Tuyết Xuân là vì một lí do khác, một lí do đặc biệt hơn kia.
Gương mặt của Tuyết Xuân lúc chiến đấu quả là tuyệt đẹp. Từng giọt mồ
hôi đọng trên mặt cô tựa những viên ngọc long lanh đọng lại trên nụ hoa
mỗi sớm mai, nhìn lại càng diễm lệ. Trong con mắt sắc lạnh như băng chỉ
có hình ảnh của đối phương, đôi lúc thích chí lại toát lên những tia nắng
đang nhảy múa... Tuyết Xuân lại ưa mặc đồ trắng lên sàn đấu, sắc trắng
tinh khôi lại càng tôn lên vẻ đẹp băng thanh ngọc khiết. Những lúc cô tung
người lên không, tà áo và đai thắt bay theo nhịp uyển chuyển ấy, cơ hồ như
một nàng tiên giáng trần, nhan sắc tận chín tầng mây thật khiến người ta
sao nhãng mà thẫn thờ nhìn ngắm. Đông Quân cũng không phải ngoại lệ.
Ánh mắt của cô trong veo mà hút hồn người, lại thêm hương thơm như lan
phả vào mũi làm cậu không làm chủ được, tâm tình chợt dao động mà lỡ
mất chiêu thức... Lúc đó...

Cô đẹp quá...

- Có lẽ đây sẽ là buổi đấu cuối cùng đấy...- Đông Quân nhẹ nhàng,

giọng thoáng tiếc nuối." Ngày kia..."

Đến đây cổ họng cậu nghẹn lại, vành mắt bắt đầu đỏ lên...

" Huynh đi xa một thời gian dài thế, muội biết phải làm sao..."

Đông Quân mỉm cười, bật dậy, búng vào trán cô một cái:" Muội đó,

huynh đi du học, chứ có phải..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.