THEO GIÒNG - Trang 21

Những người đọc tiểu-thuyết

Người ta có thể nói có bao nhiêu thứ tiểu thuyết thì có bấy nhiêu hạng độc-
giả. Nhưng lấy những tính cách chung và rõ rệt giống nhau, ta có thể xếp
những người đọc sách vào hai hạng: hạng độc-giả chỉ cốt xem truyện và
hạng độc-giả thích suy nghĩ, thích tìm trong sách những trạng-thái tâm-lý
giống tâm-hồn mình.

Hai hạng độc-giả cùng đọc sách để giải trí. Từ các giải-trí thông thường để
mua vui, đến các giải-trí lý thú của những người coi sự hoạt-động của trí óc
là một công-việc ham mê.

Hạng độc-giả trên nhiều hơn. Họ đọc tiểu-thuyết gì cũng được, bất cứ loại
gì, và chỉ cần xem cốt truyện: họ vội vàng đọc để giở đến trang cuối sách
xem “về sau ra làm sao”. Cần gì câu văn, hay tư-tưởng của tác-giả: nhiều
khi, câu văn hay, tư-tưởng sâu sắc của tác-giả lại là điều trở ngại trong việc
đọc của họ. Hạng này chỉ cần có cái cốt truyện rắc rối sẽ được họ ưa thích.
Một quyển tiểu-thuyết hay, nhưng nếu không có cốt truyện ly kỳ sẽ làm họ
thất vọng và phê bình “truyện chẳng có gì cả”.

Ở trong nước ta, hạng này phần nhiều là các bà; không thể nhận được câu
văn hay, hoặc một tư-tưởng thâm-thúy, họ say mê về cốt truyện và ưa thích
các nhân-vật có những hành động cao-thượng hay bí mật. Nhưng tôi cũng
biết nhiều người đàn ông, có học-thức hẳn hoi, mà không thể phân-biệt
được một quyển tiểu-thuyết hay với quyển tiểu-thuyết dở. Sự thiếu suy xét
đó thành ra không phải là vật sở hữu; riêng gì về của phái yếu.

Hạng độc-giả này ngốn tiểu-thuyết như người ăn cơm lấy no, và khi đọc
xong họ không có cảm-tưởng gì cả. Họ còn bận đọc quyển khác. Chính
hạng độc-giả này khiến cho nhiều nhà văn - đáng lẽ bắt buộc độc-giả phải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.