THEO GIÒNG - Trang 50

chỗ khuyết-điểm ấy

(*)

. Năm, tháng vẫn để các con em đọc nhảm những tiểu-

thuyết kiếm-hiệp ba xu.

Bởi vì viết sách cho trẻ em xem không phải là việc dễ. Người ta chớ tưởng
lầm là viết cho trẻ con thì viết thế nào cũng được. Chúng ta chớ quên là trẻ
con có lý-luận, và trí quan sát riêng của nó, nhiều khi xác đáng và tinh
tường hơn của người lớn. Các trẻ con nhìn đời bằng con mắt mới, và trí xét
đoán trong sạch chưa bị những tập-quán làm mờ.

Hơn những nhà văn khác, các nhà văn chuyên viết cho trẻ cần phải yêu
mến câu truyện mình viết và kính trọng người độc-giả ít tuổi của mình. Nếu
có muốn giữ địa-vị mình, giữ địa vị “người lớn” để dẫn trẻ đi tìm hiểu cuộc
đời, để gây dựng trí xét đoán, làm nảy nở tình cảm và trí tưởng tượng của
trẻ, thì nhà văn ít khi được thành công.

Viết cho trẻ đọc, trước hết là đứng thay vào chỗ trẻ, là tự mình trở lại, tìm
lại được cái trí tò mò tỉ mỉ, cái lý-luận thẳng thắn, và nhất là cái độc-lập tự-
do lạ lùng của trí não trẻ con.

Những nhà văn có viết cho trẻ em đều là những nhà văn có giá-trị: Perrault,
Grimm, Swift, Daniel de Foẽ, Kipling, Stevenson, Anderson v.v... Những
tác-phẩm của họ còn mãi đến bây giờ và sẽ còn mãi mãi. Và, sự thần-diệu
lạ lùng của nghệ-thuật, những văn-phẩm đó vừa thích cho trẻ con lại vừa
thích cả cho người lớn.

*

**

Một điều tôi phàn nàn là trong văn-chương ta hiện giờ không có một tác-
phẩm nào của phái nữ lưu. Không có ai nâng quản bút đặt xuống của Thị-
Điểm, của Xuân-Hương chăng? Tuy hai người này đã có đấy để chứng tỏ
rằng nữ-lưu không phải là thiếu tài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.