THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 157

Nghê Gia nhìn khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn kiên cường của Nghê Lạc, đột
nhiên phát hiện ra, em trai cô hình như đã thay đổi rồi!

"Một, hai", cậu chậm rãi nới lỏng vòng ôm, "ba!". Cậu đẩy phắt cô ra, hét
"Chạy đi!".

Nghê Gia được cậu đẩy khỏi vòng vây, nhưng cô vẫn chìa tay muốn kéo
Nghê Lạc theo, lại bị cậu hất mạnh tay ra: "Bảo chị chạy đi mà! Chạy
mau!".

Nghê Gia giật mình, đột nhiên xoay người, không cho phép mình chùn
bước chạy vụt ra ngoài.

"Nghê Gia, chạy mau!" Cậu hét sau lưng cô.

Đầu óc Nghê Gia trống rỗng, cô liều mạng chạy ra ngoài, đi báo cảnh sát, đi
tìm cứu binh!

Cô sợ cái nơi bẩn thỉu và gã đàn ông điên cuồng này. Bị kẻ khác cưỡng bức
trước mặt Nghê Lạc còn đau đớn hơn cả chết!

Cô chạy đi theo bản năng, nhưng bỗng một tiếng súng vang lên, nổ đoàng
bên chân cô.

Nền xi măng cốt thép có thêm một lỗ đạn, vỏ đạn đập vào đùi Nghê Gia,
đau đến mức có cảm giác như bị xuyên qua.

Chân Nghê Gia mềm nhũn, ngã xuống đất. Toàn thân cô lạnh toát, sao lại có
súng?

Vỏ kim loại này lách cách dưới đất đó chính là một đầu đạn!

Nghê Gia cứng ngắc quay đầu lại, chỉ thấy Nghê Lạc bị ấn đầu xuống, cây
súng nơi tay Liễu Phi Dương đang chĩa thẳng vào cô, nòng còn bốc khói.

Lòng Nghê Gia trĩu xuống từng chút từng chút một, nỗi tuyệt vọng và bất
lực xưa nay chưa từng có như một con sóng triều quét sạch cô đi.

Hôm nay, cô và Nghê Lạc hoặc chết, hoặc sống không bằng chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.