THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 188

Đúng lúc Mạc Doãn Nhi đi đến, Trương Lan khó chịu sẵn, ngoài mặt cũng
không tươi cười niềm nở gì.

Mạc Doãn Nhi lấy làm lạ, vừa nãy khi tới đây, ánh mắt mấy phu nhân nhà
giàu nhìn ả vừa quái lạ vừa xoi mói, khiến ả rất bức bối. Mà bây giờ, cả mẹ
Trương Lan cũng không nhiệt tình như trước, càng làm ả khó ở hơn.

Mạc Doãn Nhi biết Trương Lan là người ưa ngọt ngào, bèn cười tươi như
hoa đến gần, thân thiết khoác tay thị, giọng ngọt như mía lùi: "Mẹ, từ hôm
sinh nhật Lạc Lạc đến giờ, đã mấy hôm rồi không được gặp mẹ. Con nhớ
mẹ chết đi được". Nói xong, ả làm nũng tựa đầu vào vai Trương Lan, "Con
rất muốn ngày nào cũng được ở bên mẹ, ngày nào cũng được nhìn thấy
mẹ".

Những câu này của Mạc Doãn Nhi có đôi phần thật lòng. Nói thực, so với
Mạc Mặc, ả hi vọng Trương Lan là mẹ mình hơn.

Tuy bình thường ở nhà Trương Lan thiếu quyết đoán, nhưng dù sao thị cũng
được giới thượng lưu hun đúc suốt hai mươi năm, vả lại cuộc sống chưa
từng phải buồn phiền, rất thoải mái nhàn hạ, bất kể ở đâu cũng vẫn giữ
được hình tượng đẹp, khí chất thanh cao. Giống như hôm nay, chiếc váy dài
màu vàng nhạt khiến thị giống một ngôi sao điện ảnh.

Mạc Mặc thì trái lại, tuy gần đây chăm sóc rất tốt, nhưng lâu năm sống
trong điều kiện nghèo khổ, làn da bà ta rất xấu, chỉ có thể trang điểm thật
đậm, nhìn thế nào cũng thấy có vẻ phong trần, càng làm chiếc váy Chanel
khoác trên người thêm lạc lõng.

Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là Mạc Mặc không giàu có như Trương
Lan.

Mạc Mặc vốn thấy Trương Lan không muốn tiếp chuyện, suýt nữa mất hết
thể diện, may thay Mạc Doãn Nhi lại đến dỗ dành làm nũng với thị, bà ta
lập tức tận dụng thời cơ nói: "Xem kìa, Doãn Nhi vẫn thân với cậu hơn, mẹ
ruột mình đây ghen tị quá đi mất!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.