THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 238

Đó chẳng qua chỉ là mảnh đất Nghê Gia vừa ý mà thôi, mất đi cũng không
đáng tiếc lắm. Dù sao, những mảnh khác cũng na ná vậy.

Tống Nghiên Nhi vừa vào hội trường, Mạc Doãn Nhi đã nước mắt lưng
tròng, áy náy chào đón, muốn kéo tay cô nàng: "Nghiên Nhi, chị nghe em
giải thích...".

Sắc mặt Tống Nghiên Nhi rất khó coi, hất luôn tay ả ra.

Mạc Doãn Nhi bám riết không rời, còn cố sức lựa lời khuyên bảo: "Chúng
ta là chị em ruột có huyết thống, tình cảm mấy năm nay cũng rất chân thực.
Năm đó mẹ em sai, nhưng em vô tội, bố mẹ đều rất nhớ chị, Nghiên Nhi, về
nhà với em được không?".

Tống Nghiên Nhi nhìn nước mắt đáng thương trong mắt Mạc Doãn Nhi, đột
nhiên cảm giác sự bất lực đang ùn ùn kéo tới.

Vì sao đến bây giờ Tống Nghiên Nhi mới nhận ra, Mạc Doãn Nhi đã dùng
chính cái vẻ này để cướp tất cả của cô nàng? Vì sao cô nàng trong quá khứ
lại ngu ngốc đến thế?

Cô nàng nhớ lại ví dụ của Nghê Gia, xót xa đến tột bậc, nhưng vẫn nở nụ
cười: "Doãn Nhi, tôi đã gửi đoạn video kia cho Nghê Gia rồi!".

Cô nàng còn chưa dứt lời, mắt Mạc Doãn Nhi đã ráo hoảnh. Khuôn mặt ả
vụt trở nên hết sức lạnh lùng, gần như phủ đầy vẻ căm thù độc ác, gò má
rúm ró: "Cô nói gì?".

Tống Nghiên Nhi chấn động, hai mươi năm trời, cô nàng chưa bao giờ thấy
vẻ hung ác nhường này của Mạc Doãn Nhi. Chẳng trách, chẳng trách Mạc
Doãn Nhi không có lấy một bạn gái nào, chẳng trách không một ai trong số
những bạn học cô nàng biết thích Mạc Doãn Nhi.

Cô ả giả vờ nhiều năm như thế, lừa Tống Nghiên Nhi nhiều năm như thế.

Trong lòng Tống Nghiên Nhi sôi sục như sông cuộn biển gầm, không thể
nói rõ là thù hận hay phẫn nộ. Cô nàng hận bản thân ngu xuẩn, không nhìn
thấu cô ả, lại càng hận Mạc Doãn Nhi thâm hiểm, luôn lợi dụng mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.