THIÊN KIM ĐẠI CHIẾN - Trang 317

Lúc Tống Nghiên Nhi về, Nghê Gia ra cửa tiễn cô nàng một đoạn ngắn.

Hai người đi men theo đường cái trong dãy núi quanh co xuống dưới, rất
lâu rất lâu mà không ai mở lời.

Cuối cùng vẫn là Tống Nghiên Nhi lên tiếng trước: "Nghê Gia, vừa rồi cảm
ơn cậu đã nói giúp mình trước mặt bà ngoại".

Nghê Gia đá hòn sỏi nhỏ bên đường, thờ ơ như không: "Khỏi cần, bà nội
vốn đã nghĩ thế rồi. Hơn nữa, khi mẹ cậu tỉnh lại, bà cũng sẽ chuyển 7% kia
cho mẹ cậu thôi".

"Cậu thật sự tin rằng mẹ mình có thể tỉnh lại?" giọng Tống Nghiên Nhi hơi
run rẩy.

Nghê Gia nhìn con đường rải nhựa dưới chân, hỏi ngược lại: "Không thì thế
nào, hi vọng mẹ cậu không tỉnh à?".

Tống Nghiên Nhi sửng sốt một lúc lâu, không nói nửa lời, lát sau mới bình
thản: "Bất kể thế nào, lần này phải cảm ơn cậu vì chuyện mẹ mình".

"Đó chẳng qua là vì tôi cũng không muốn thấy Mạc Mặc sống yên lành."
Nghê Gia thẳng thắn nói.

"Vậy..." Tống Nghiên Nhi nghe thế, lưỡng lự chừng nửa khắc, "Chúng
ta...".

"Tôi sẽ không bắt tay với cậu", Nghê Gia quay sang nhìn cô nàng, ánh mắt
không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào, "hợp tác ngắn hạn thì được, nhưng kết
phe cánh lâu dài thì không".

Đối mặt với câu trả lời không nể nang gì của cô, Tống Nghiên Nhi cũng
không hề bất ngờ, trái lại còn nở nụ cười chua chát: "Sao hả? Cậu vẫn
không tin mình?".

"Đúng thế." Nghê Gia rất thẳng thắn, đi vài bước nữa lại ngoái đầu nhìn cô
nàng, cười kì quái, "Hơn nữa, không phải cậu thực tình cũng chẳng tin
tưởng gì tôi sao?".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.